Trong ngôi biệt thự màu tro lạnh tràn đầy mùi hương nước hoa cỏ huân y, cả căn phòng màu tím, bóng người mặc áo đen lạnh lẽo tuy không hòa hợp với sắc màu dịu nhẹ như thế này, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy không quá phá cách bât thường.
Tiếng giày da va chạm với sàn nhà “ Cộp cộp” truyền đến, Dịch Phong dẫn đầu đám người đi đến phía sau bóng người âm u đứng trong phòng khách. Hắc Ngân Thánh nhanh chóng đeo mặt nạ lên, bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ của Dịch Phong.
“ Ngân Đế, đây là do Lôi Ân đưa đến.”
Đó là một chiếc hộp cỡ lớn được đóng gói vô cùng tinh mỹ, giống như ánh mắt Lôi Ân vào cái đêm ba ngày trước đây.
Đôi mắt dài hẹp của Hắc Ngân Thánh nở rộ một chút hưng phấn, lúc nghĩ bên trong có thứ mà hắn đang suy đoán, hắn chờ không kịp thủ hạ động tay đã tự mình mở chiếc hộp ra.
Bởi vì, bên trong này chính là thứ mà hắn đang ngày đêm mong nhớ.
Lôi Ân là kẻ thông minh, hắn nhất định biết Hắc Ngân Thánh muốn cái gì.
Nhưng mà…
Nằm trong hòm là một cô gái. Hơn nữa còn là một cô gái lõa thể. Khi tầm mắt của hắn nhìn đến khuôn mặt của cô gái, nụ cười trên gương mặt hắn bỗng cứng đờ.
“ Đã không còn thở nữa rồi!” Một bàn tay của Dịch Phong đặt lên mũi của cô gái, sau đó đứng lên nói.
“ Lôi Ân hẳn đã phát hiện ra, đinh gắn trên tai của cô ta đã bị lấy xuống!”
Hắc Ngân Thánh híp mắt nhìn thân thể Sắc Vi đã bị hung hăng xâm phạm qua, ánh mắt hờ hững vốn dĩ đã lạnh nay còn lạnh hơn.
“ Lôi Ân, ta thực sự đã xem nhẹ hắn…”
Hắn duỗi tay ra, Dịch Phong hiểu ý mà nói với người đứng sau: “ Đem cô ta ra ngoài!”
“ Đại tiểu thư ở trong tay hắn ta, tại sao chúng ta không trực tiếp nói chuyện thẳng với hắn!?” Dịch Phong không hiểu hành động này của Hắc Ngân Thánh. Sắc Vi kia chẳng qua chỉ là công cụ để thử Lôi Ân, nhưng Lôi Ân lại làm ra hành vi vật hoàn cố chủ như thế này cũng chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối với Hắc Ngân Thánh, bởi vì hắn ta đã trả lại một khối thi thể.
“ Muốn, hắn ta sẽ cho sao?” Hắc Ngân Thánh bất thình lình nói, cũng không đợi Dịch Phong trả lời, chỉ chừa lại cho hắn một cái bóng.
Dịch Phong đi ra ngoài, một bóng hình nhanh chóng chặn trước mặt hắn. Hồng Anh rất nhanh cởi bỏ hết quần áo của chính mình, toàn thân xích͙ ɭõa đứng trước mặt Dịch Phong.
“ Cô làm cái gì vậy?”
“ Sắc Vi ngay cả lên giường với người kia cũng không làm được, vận mệnh của chúng ta nhất định chỉ có thể là ti tiện. Tôi muốn dành đêm đầu tiên của tôi cho anh! Dịch Phong, anh muốn tôi đi!”
Dịch Phong là thủ hạ thân thiết và quan trọng nhất bên cạnh Hắc Ngân Thánh. Hắn ta có quyền lực chỉ dưới có một người. Hắc Ưng không có con, vị trí môn chủ của Địa Ngục Môn chắc chắn sau này chỉ có thể là của Hắc Ngân Thánh. Vì thế, mâu thuẫn mãnh liệt giống như sóng ngầm giữa anh em bọn họ không biết đã nảy sinh từ lúc nào?
“ Hồng Anh, tôi với cô cùng là một loại người – Những kẻ bán mình vì chủ. Hết thảy những gì của chúng ta đều là của chủ nhân, vì thế sau này đừng có tái diễn những hành vi ngu xuẩn.” Tay Dịch Phong dùng sức đặt trên ngực của Hồng Anh, cự tuyệt lạnh lùng không có bất cứ cảm xúc nào, xoay người cũng chẳng do dự dù chỉ là một giây.
Cô ngồi xổm người xuống, nhặt quần áo lên, nhìn con ruồi hồng trên cổ tay. Đó chính là dấu hiệu của sát thủ.
Hơn mười ngày trước, cô mới cùng Sắc Vi trải qua một cuộc chiến sinh tử, và còn sống. Sắc Vi đã chết, ngay cả mộ bia cũng không được lập, bởi vì cô ấy không có đủ tư cách.
Chậm rãi đứng lên, chút tình cảm cuối cùng còn lưu lại trong đôi mắt của cô cũng bị cưỡng bức biến mất.
Trên lầu có một căn phòng, màu tím thần bí, đó là màu sắc yêu thích của một cô gái. Bàn tay Hắc Ngân Thánh nhẹ nhàng lướt qua bàn trang điểm. Trên chiếc gương, một khuôn mặt yêu dã hiện lên. Khuôn mặt này chỉ có ba người được nhìn thấy.
Mẹ của hắn, Mộ Linh, và ….Mộ Tình Không.