Dươиɠ ѵậŧ của Tề Minh bị An Nhạc Nghị nắm lấy rồi sóc lọ từ sau lưng, cậu không đẩy cái tay hư hỏng kia ra được, miệng mũi cũng bị che lại, cậu khó thở, mà dươиɠ ѵậŧ thô to giữa hai chân còn bắt đầu cọ tới cọ lui.
“Ưʍ.”
Tay An Nhạc Nghị tuốt khiến cậu rất thoải mái, đến mức cái tay kia mò vào trong qυầи ɭóŧ của cậu mà cậu không hề phát hiện.
Bên tai là giọng nói dễ nghe có thể đi làm MC của An Nhạc Nghị, cậu ấy thở gấp, trầm giọng nói: “Sướиɠ không? Cậu cứng cũng nhanh lắm.”
Tề Minh không có cách nào trả lời cậu ấy, nửa người dưới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cong eo lại.
Người trong lòng dần dần bớt giãy giụa, An Nhạc Nghị nhẹ nhàng kéo qυầи ɭóŧ của Tề Minh xuống, dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp của Tề Minh bị cậu ấy nắm trong tay mân mê, mà An Nhạc Nghị thì lại dán sát vào cặp đùi mềm mại của Tề Minh không một chút cản trở.
“!” Chỗ nào đó ở khe mông bị nghiền qua, Tề Minh hoảng sợ, cậu lo rằng An Nhạc Nghị sẽ liều lĩnh đâm vào.
Cậu lắc lắc đầu, bị che miệng nên chỉ có thể phát ra vài âm tiết ‘ưm ưm’.
An Nhạc Nghị dỗ dành cậu, nói: “Sợ à? Vậy cậu kẹp chân cho chặt, để tôi sướиɠ thì tôi sẽ không đâm vào.”
Tề Minh nhắm mắt lại, không ngừng tự thuyết phục mình nên chịu thua trước, từ từ kẹp chặt chân lại.
Bàn tay và vật ở thân dưới đồng thời tăng tốc, dươиɠ ѵậŧ thô to chen vào từ phía sau, Tề Minh vốn đang cúi thấp đầu, mở mắt ra thì mơ hồ nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ đang được ‘chăm sóc’ của mình, cùng với qυყ đầυ đỏ thẫm lộ ra từ dưới đáy.
“Thế nào…” Nước chảy ra từ đỉnh, bị An Nhạc Nghị lau đi.
“Muốn bắn sao?” An Nhạc Nghị nói, tay dời lên trên bắt đầu sờ mó rãnh qυყ đầυ của cậu, không lâu sau Tề Minh đã run rẩy bắn trong tay cậu ấy.
An Nhạc Nghị lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đùi cậu, nới lỏng bàn tay đang bịt miệng Tề Minh ra.
Miệng của Tề Minh được thả tự do, há mồm thở dốc, nhưng eo lại bị siết chặt, An Nhạc Nghị cọ dươиɠ ѵậŧ lên bắp đùi cậu đến nóng lên.
“Chúng ta đến bên giường đi…” Tề Minh nói.
Cậu muốn đi lấy thuốc ức chế.
An Nhạc Nghị lập tức đáp: “Được.”
Sau đó Tề Minh bị ngã lên giường, An Nhạc Nghị kéo hai tay cậu lêи đỉиɦ đầu, dươиɠ ѵậŧ dưới người cậu ấy vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn bắn, cậu ấy nhìn chăm chú Tề Minh trong không gian tối mờ. Con ngươi màu nâu đậm của Alpha ‘khoá chặt’ cậu không nháy mắt, cả người Tề Minh nóng rang dưới tầm mắt này, cho dù cậu không ngửi được mùi tin tức tố, nhưng áp lực mà một Alpha mạnh mẽ mang đến cũng đủ khiến cậu run rẩy.
An Nhạc Nghị nói: “Tôi vào được không?”
Tề Minh bối rối lắc đầu, cậu run giọng nói: “Không được.”
“A.” An Nhạc Nghị cúi người hôn hầu kết của Tề Minh một cái, nói: “Tôi không hỏi cậu, cũng chỉ biết nói không được, cậu biết tôi nhịn bao lâu rồi không.”
Thân là một Beta, đương nhiên Tề Minh không biết hiện tại Alpha khó chịu bao nhiêu, An Nhạc Nghị cắn răng mới không để bản thân đâm vào cái lỗ kín mít kia.
Cậu ấy nhấc hai chân Tề Minh lên, để dươиɠ ѵậŧ của mình ngay trước cái ‘miệng’ nhỏ đó.
“An Nhạc Nghị… không được…” Nỗi sợ hãi hoàn toàn xâm chiếm Tề Minh khiến sắc mặt cậu trắng bệch trong nháy mắt, lòng cậu như có gì nghẹn lại, ngay cả thở cũng không thở nỗi.
Sao An Nhạc Nghị có thể làm chuyện này với cậu… Cậu không phải… không phải là bạn tốt nhất của cậu ấy sao.
Nước mắt không kìm lại được dâng đầy hốc mắt, ánh mắt trở nên mơ hồ, không thể thấy rõ được gì, Tề Minh chỉ có thể cảm nhận được nơi bí ẩn của mình đang dần bị xâm nhập bởi một thứ thô cứng nóng hổi như bàn ủi, không có bất kỳ sự mở rộng nào, đau đến nỗi yết hầu cậu như bị nghẹn lại, há to miệng nhưng không thốt ra được một chữ nào.
Chỗ đó quá nhỏ, vừa khô khốc vừa thít chặt, qυყ đầυ to lớn kẹt ở lối vào, An Nhạc Nghị bình tĩnh đẩy mạnh eo vào.
“An Nhạc Nghị, tôi ghét cậu…”
Tề Minh thốt ra được vài chữ từ trong cổ họng: “... chúng ta không còn là… bạn nữa…”
Câu nói này như ấn trúng nút ngừng, không khí cô đọng lại vài giây, đôi chân bị nắm lấy đột nhiên được buông ra, ‘hung khí’ cũng được rút ra khỏi người cậu.
An Nhạc Nghị mở hộp thuốc ức chế, lấy một ống ra, đâm nó vào tuyến thể của mình.
Bỗng nhiên tuyết thể siết chặt lại, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ và tìиɧ ɖu͙© không kìm chế được đang dần tan biến, đại não của An Nhạc Nghị cũng khôi phục sự tỉnh táo.
Cậu ấy nhìn Tề Minh đang cuộn người lại trên giường, ngập ngừng nói một câu: “Xin lỗi.”