Biệt Ly Ơi Chào Mi

Chương 22

Bảo Lâm nhìn vào kiếng, một khuôn mặt xanh xao xuất hiện, đôi mắt tròn mở to, dáng dấp yếu đuối. Tiểu thuyết thường mô tả người đẹp phải có đôi mắt long lanh, môi hồng, làn da trắng, mái tóc đen mượt, còn ta chỉ có mái tóc là tàm tạm.

Bên ngoài cửa đã có tiếng còi xe, thế này thì không trang điểm kịp nữa. Bảo Lâm vội vớ lấy chiếc ví, chạy vội ra phòng khách định hỏi xin phép cha. Nhưng vừa tới nơi, Bảo Lâm đã thấy cha đứng ở đấy, chắp tay sau đít tới lui như đang suy nghĩ điều gì.

Thấy Bảo Lâm, ông nói với một vẻ lo lắng:

- Con ra phố ư?

- Vâng.

- Đi với... ông luật sư đó?

Bảo Lâm đáp với một chút ngại ngùng:

- Dạ! Có gì không cha?

- Thôi được. Nhưng mà...

Bảo Lâm nhìn cha:

- Cha ạ! Có phải cha không thích thấy con qua lại với ông ấy?

Ông Vĩnh Tú hỏi và bước tới đặt tay lên vai con:

- Chỉ là một sự qua lại thôi ư? Thôi đi đi, con cũng không nên suốt ngày ở nhà. Con còn trẻ, cần phải có bạn bè, nhưng mà với Tạ Thắng thì con cần phải cẩn thận một chút. Thân gái nên cảnh giác là tốt hơn con à! Ông ta không còn trẻ, kinh nghiệm từng trải nhiều hơn con. Vả lại, đối với phụ nữ, hình như ông ta có nhiều tai tiếng. Dĩ nhiên là với những người có tiền, có thế như ông ấy, chuyện đó không làm sao tránh khỏi. Có điều cha muốn con nên cảnh giác một chút, cẩn thận một chút. Nhiều khi mọi việc chỉ là tin đồn. Mà thôi, chuyện con tiếp xúc với ông ta chỉ là chuyện qua lại bình thường, phải không?

Bảo Lâm thấy bối rối. Nàng không còn thấy yên ổn nữa. Cha có ngụ ý gì? Nhưng không còn kịp nữa rồi, tiếng kèn xe bên ngoài thúc giục. Thôi thì để về nhà sẽ hỏi rõ hơn. Bảo Lâm vội vã nói:

- Con sẽ làm theo điều cha dặn.

Rồi Bảo Lâm bước ra cửa. Luật sư Thắng đang ngồi bên tay lái chờ. Bảo Lâm ngạc nhiên hỏi:

- Bác tài đâu mà ông phải lái xe?

Ông Tạ Thắng cười nói:

- Tôi thích thế này hơn. Chuyện nhờ bác tài là chuyện bất đắc dĩ. Trên phương diện giao tế, làm ăn đòi hỏi, hoặc khi đưa mẹ tôi và Trúc Vỹ đi đâu, chứ nào tôi có thích đi xe phải nhờ người khác lái đâu.

Bảo Lâm nhìn Tạ Thắng. Hôm nay ông ta khoác bộ âu phục trắng, cà-vạt đỏ trông trẻ và đẹp trai. Chợt nhiên nhìn lại cách ăn mặc của mình, nàng thấy hơi ngượng.

Xe dừng trước một cao ốc, họ xuống xe, vào thang máy lên lầu. Quán cà phê nằm tận tầng trên cùng. Khung cảnh thật lịch sự, các chiêu đãi viên ăn mặc chỉnh tề, lịch sự và lễ phép. Bảo Lâm chợt có mặc cảm tự ti. Tự nhiên một cảm giác buồn buồn choáng hết cả tâm hồn nàng. Họ ăn bận sang hơn cả nàng.

Phải nói đây là một nơi ăn chơi sang trọng thì đúng hơn. Căn phòng thật rộng, có cả sàn nhảy. Tạ Thắng chọn chiếc bàn cạnh bên khung cửa kính. Từ đây nhìn ra, thành phố như thu gọn bên dưới. Những rừng đèn lấp lánh, con lộ với những chuỗi đèn giống như chuỗi hạt trân châu nhấp nháy. Xe cộ qua lại không ngớt.

Bảo Lâm quay lại nhìn Tạ Thắng. Ông ta có vẻ rất tự nhiên. Ánh sáng trong phòng vừa đủ. Cách bài trí sang trọng. Có tiếng nhạc nhẹ vang lại và những cặp tình nhân đang dìu nhau. Bản nhạc khá quen thuộc nhưng Bảo Lâm không biết tên. Để phá vỡ không khí yên lặng, Bảo Lâm hỏi:

- Bản nhạc gì thế ông?

Ông Tạ Thắng không đáp, lấy bút ra viết lên khăn tay mấy chữ: "Em đã chiếu sáng đời tôi".

Bảo Lâm thấy tim đập mạnh, ngẩng nhanh lên, bắt gặp ánh mắt như biết nói của Thắng.

Bảo Lâm thấy ngượng đỏ mặt. Bồi bàn đã bước đến, Tạ Thắng hỏi:

- Lâm muốn dùng món gì?

- Cho cà phê thôi.

Tạ Thắng gọi hai ly cà phê, rồi nói:

- Đúng ra Lâm nên gọi món kem đặc biệt. Ở đây, kem nơi này khá nổi tiếng, nhất là món kem Pháp. Nó gồm có kem, hạnh đào, anh đào. Thử cho biết nhé?

Bảo Lâm gật đầu:

- Vâng.

Thế là Tạ Thắng gọi thêm món kem.

Chỉ một lúc sau là mọi thứ được mang ra. Bảo Lâm không biết nên ăn món nào trước, nên hớp một hớp cà phê hay là ăn thêm một muỗng kem.

- Ông thấy đấy. Ăn thế này có nóng, có lạnh, có ngọt, có đắng...

- Nhưng như vậy thì Lâm đã hưởng hết hương vị của cuộc đời còn gì?

Bảo Lâm giật mình nhìn Tạ Thắng. Anh chàng suy nghĩ gì mà nói vậy? Phải chăng? Bảo Lâm bối rối nhìn xuống.

- Tôi lại nói sai gì nữa ư?

Bảo Lâm lắc đầu nhè nhẹ:

- Không có, chỉ tại câu nói của ông làm tôi suy nghĩ.

Tạ Thắng đốt một điếu thuốc:

- Lâm có biết là từ trước đến giờ, tôi không hề ngại chuyện lỡ lời trước mặt đàn bà, vậy mà không hiểu sao, trước mặt Lâm, tôi lại thấy có mặc cảm làm sao. Tôi chợt thấy mình già đi nhiềụ

Bảo Lâm vừa ăn kem vừa nhìn lên:

- Ông nói thật đấy chứ? Hay chỉ là những lời khách sáo?

Tạ Thắng nhìn Bảo Lâm, chậm rãi:

- Tôi cần gì phải làm thế với Lâm? Tôi nói thật đấy. Có lẽ vì... Tôi... yêu... Lâm.

Bảo Lâm giật mình, nàng mở trừng mắt:

- Tại sao?

Tạ Thắng nói nhanh:

- Tại sao là sao?

Bảo Lâm nói:

- Ông cũng thấy đấy, tôi đâu phải là người con gái điển hình trong mắt ông. Tôi không đẹp, không theo thời thượng. Tôi bình thường hơn cả bình thường, rụt rè quá đáng, lại không còn trẻ, không có sức hấp dẫn, không biết sống theo trào lưu, không biết chơi... trò chơi của tình yêu. Tôi sống bảo thủ, ương ngạnh, chỉ gây phiền hà cho người khác hơn là mang đến tình yêu mật ngọt.

- Lâm nói hết chưa?

Bảo Lâm lắc đầu chầm chậm:

- Chưa.

- Vậy cứ nói đi.

Đầu vẫn lảng vảng lời răn của cha: "Coi chừng, trên phương diện giao thiệp với đàn bà, hắn khá tai tiếng". Bảo Lâm run giọng nói:

- Tôi... Tôi không phải là đối tượng để anh đùa giỡn. Tôi...

Giọng nói của Bảo Lâm càng run hơn:

- Tôi có thể tưởng đó là thật...

Ta. Thắng nhìn thẳng Bảo Lâm rồi đột ngột đứng dậy.

- Ông làm gì đấy?

Bảo Lâm hỏi, Thắng chợt nói:

- Chúng ta ra sàn nhảy đi!

Bảo Lâm nhìn ra sàn nhảy. Khách không nhiều lắm, một điệu Mambo. Chợt nhiên nàng nhớ đến lời của Từ Sâm bàn về Duy Trâm, Bảo Lâm vội nói:

- Tôi không biết nhảy disco hay tango.

Tạ Thắng nói:

- Đây không phải là Disco! Anh cũng không muốn thấy em nhảy biểu diễn mà chỉ là muốn được gần em... gần em một chút.

Tạ Thắng kéo Bảo Lâm ra sàn nhảy, ôm sát nàng vào lòng. Tạ Thắng đưa nàng đi theo tiếng nhạc và nói nho nhỏ:

- Anh cho em biết nhé, ngay cái hôm đầu tiên em bước chân vào phòng khách nhà anh là em đã khiến anh chú ý. Ban nãy, em vừa bảo là em tầm thường, không đẹp, không biết đuổi theo thời thượng, không có gì xuất sắc. Nếu em nghĩ như vậy thì không đúng đâu. Trong mắt anh, em rất đẹp. Đương nhiên không phải là cái đẹp của minh tinh tài tử mà là cái đẹp của nội tâm, một cái đẹp kín đáo. Nhiều lúc đối diện với em, anh chợt thấy mình tầm thường, thô tục vô cùng, Bảo Lâm!

Tạ Thắng tiếp tục, giọng nói như van nài:

- Hãy bỏ hết mọi chiếc mặt nạ ngụy trang. Chúng ta hãy nhìn thẳng vào nhau. Thú thật với em, anh rất yêu tự do, anh không muốn bị bất cứ người đàn bà nào cột chân mình lại. Mấy năm qua, anh rất thỏa mãn với cuộc sống độc thân mà mình có, nhưng rồi sự xuất hiện của em đã làm cuộc sống bình thản kia đảo lộn hết. Bảo Lâm! Tại em không nghĩ về mình thành thử em không biết cái cao ngạo, bất cần một cách thoát tục của em, cộng thêm cái nhạy cảm trong ứng xử, cái tự cao tự đại, cái cố chấp, tất cả những cái đó làm anh choáng, anh bị mê hoặc. Vâng, em không có những bộ áo sang trọng, không có những đồ trang sức đắt tiền, không trang điểm, không đua đòi thời thượng, em hơi bảo thủ, nhưng không hiểu sao, anh lại thích em vô cùng. Tất nhiên, anh muốn em phải mặc đẹp hơn, anh cũng thích ăn mặc đẹp, nhưng vấn đề đó không phải là vấn đề chính. Cái chính là... Em biết không...