Huyễn Hình Sư

Quyển 1 - Chương 93: Ảnh Lang

Trịnh Bân, Trịnh Hâm và Mạc Kiên không định đi quá xa so với vị trí đóng trại của đội mình.

Trịnh Hâm nhận được danh sách nguyên liệu từ Vương Dật, lập tức trổ tài khả năng học bá hơn người chỉ thuộc về nhân vật chính, cùng với trí nhớ siêu việt, rất nhanh đã tìm được bảy mươi phần trăm trong số đó.

Mạc Kiên và Trịnh Bân đi theo cô chỉ có tác dụng cầm đồ, nếu có dị thú lạc đàn xuất hiện thì kiêm thêm trách nhiệm xử lý chúng.

Những dị thú này cấp bậc khá thấp, đa phần là cấp hai hoặc cấp ba, đừng nói là Mạc Kiên, Trịnh Bân đập một gậy đã đủ khiến chúng đo đất rồi.

Nhờ thế, Mạc Kiên mới biết Trịnh Bân không gà như hắn nghĩ. Chiêu thức của cậu rất kì lạ, nhưng đòn đánh ra không hề thua kém một chiến sĩ cấp bốn.

Trước đó hắn có nghe nói Trịnh Bân từng một đòn chế trụ tên thiếu gia họ Hứa luôn bám đuôi theo sau công chúa Ân Na. Mặc dù bọn họ không học cùng trường, nhưng chỉ cần trong vòng thượng lưu thuộc Hành Tinh Trung Ương, Mạc Kiên vẫn nghe được một chút thông tin.

Vì thế, hắn đã nghĩ tin tức đó là Trịnh Bân cố tính thêu dệt lên để tẩy trắng sự việc gây rối lúc trước với Hương Mai. Một người không có tinh thần lực thì đánh đấm được thế nào chứ, nhất là trước một chiến sĩ trung cấp.

Mạc Kiên một lòng theo đuổi sức mạnh rất muốn dò hỏi Trịnh Bân, lại nhớ tới thái độ gay gắt của mình lúc trước, sau cùng sĩ diện của một học viên khoa cơ giáp không cho hắn mở lời.

Kĩ năng đúng là không tệ, nhưng sớm muộn sẽ gặp phải giới hạn không thể vượt qua, không giống tinh thần lực vô hạn. Tiềm lực của Mạc Kiên là cấp A, hắn may mắn sở hữu song thiên phú ma pháp và chiến sĩ. Hắn không buông bỏ với bất kì thiên phú nào cả, vậy nên cả hai chức nghiệp đều đang ở cấp bốn thượng kỳ.

Thực vật tại Lam Ảnh vô cùng phong phú, Trịnh Hâm rất nhanh thu thập được gần hết nguyên liệu, thậm chí còn phát hiện ra một loại trái cây ăn được. Trịnh Bân cảm thấy nó rất giống loại táo dại ở thế giới của mình, chẳng qua bàn về kích thước thì trái cây ở đây to hơn rất nhiều.

Hiện giờ chỉ còn thiếu một loại thực vật nữa. Bởi thuộc chủng hiếm gặp nên Trịnh Hâm mới để nó lại để thu thập sau cùng.

Cả ba người kiếm khắp bán kính vài trăm mét xung quanh vẫn không tìm được, Trịnh Hâm đề nghị tiến xa thêm một chút xem sao.

Hai người còn lại không ý kiến. Quãng đường cách vị trí đóng trại ngày càng xa, Trịnh Bân nhẩm tính dường như bọn họ đã đi được vài cây số, xong gốc thực vật kia vẫn chưa xuất hiện.

Bỗng trong bụi cây truyền đến tiếng sột soạt, ba người lập tức đề cao phòng bị nhìn về phía đó.

Một bóng dáng dần xuất hiện trong tầm mắt của họ. Đó là một con thú thân cao chục thước, bề ngoài bao phủ một lớp lông dày màu xám đen pha trắng, khuôn miệng lớn mở ra để lộ phần hàm răng sắc nhọn, đôi mắt đỏ tươi đậm vẻ khát máu và dã tính.

Mạc Kiên vừa trông thấy nó thì cả người cứng đờ. Sắc mặt của Trịnh Hâm không khá hơn là bao.

Trịnh Bân hơi ngẩn ra. Sao con dị thú này quen mắt vậy nhỉ? Hình như cậu đã thấy ở đâu rồi.

“Ảnh… Ảnh Lang!”

Mạc Kiên khó khăn nuốt nước bọt, một chút ý chí chiến đấu cũng không còn.

Đùa sao. Đây chính là ác mộng của rừng rậm đó. Ảnh Lang - con non vừa sinh ra đã sở hữu cấp ba đỉnh phong, trưởng thành cấp bảy, năng lực ma pháp hệ thổ, tốc độ cực nhanh.

Con Ảnh Lang trước mặt bọn họ ngoài mặt tỏ ra đói khát, nhưng không hề lập tức tấn công mà bình tĩnh quan sát, cho thấy nó đã mang trí khôn nhất định, lại thêm kích thước này, chỉ sợ cấp bậc không dưới cấp sáu thượng kỳ.

Một con Thảo Xà cấp sáu sơ kỳ đã khiến bốn học viên chật vật đủ đường, mà giờ chỉ có ba người sở hữu chiến lực chưa qua nổi cấp năm, trực tiếp đối đầu chẳng khác nào tìm chết.

Cho nên, giải pháp tốt nhất họ có thể nghĩ ra lúc này đó là… chạy!

Ba người không hẹn mà cùng xoay người chạy đi. Ảnh Lang nào dễ chấp nhận chuyện vuột mất con mồi nên nhanh chóng đuổi theo.

Tốc độ di chuyển của mấy người Trịnh Bân không tệ, nhưng Ảnh Lang càng nhanh hơn. Khoảng cách giữa bọn họ ngày càng gần.

Trịnh Hâm thấy tình hình không ổn, liền mạo hiểm đưa ra ý kiến:

“Chúng ta cứ cắm đầu chạy không phải cách. Ảnh Lang mặc dù mạnh nhưng không phải không có điểm yếu. Chúng ta dồn toàn bộ sức mạnh đánh vào chân của nó, sau đó tôi sẽ ném một quả pháo sáng khiến nó bị cản trở tầm nhìn, cuối cùng chúng ta tách nhau ra chạy.”

Mạc Kiên nghe đề xuất của Trịnh Hâm thì lập tức từ chối:

“Không được, nếu chúng ta làm thế, Ảnh Lang sẽ bị chọc giận, đồng nghĩa người chịu trận sẽ là cậu. Hay là bấm nút cầu cứu ở máy thông tin để gọi Quân giáo quan tới?”

“Không kịp đâu.” Trịnh Hâm cười khổ “Chờ giáo quan tới thì chúng ta đã bị Ảnh Lang xơi tái rồi. Trong ba người ở đây tôi có chiến lực cao nhất, nên xác suất sống sót càng cao hơn.”

Lời Trịnh Hâm nói rất có lý, ít nhất Mạc Kiên đã bị lay động. Trịnh Bân bị cho có sức mạnh kém nhất trong ba người, mím môi không nói gì, hiển nhiên cũng đồng ý quyết định này.

Nói là làm, cả ba bất chợt không chạy nữa khiến Ảnh Lang miệt mài đuổi theo cũng phải bất ngờ.

“Đánh!”

Trịnh Hâm không bỏ lỡ cơ hội cùng Trịnh Bân và Mac Kiên thi triển ra đòn tấn công mạnh nhất chuẩn xác rơi vào chân trước của Ảnh Lang.

Ảnh Lang cố gắng tránh né nhưng dư chấn vẫn tạo thành một vết thương không lớn không nhỏ tại chi trái.

“GÀO!”

Ảnh Lang ăn đau cực kỳ tức giận, nào ngờ ăn ngay một quả pháo sáng làm mắt bị tổn thương. Ba người như hứa hẹn mà tách ra để chạy trốn về ba hướng khác nhau.

Chờ Ảnh Lang hồi thần, bóng dáng của họ đã biến mất rồi.

Nó gầm gừ tức giận, thị giác vẫn ảnh hưởng ít nhiều. Ảnh Lang cúi đầu nhếch mũi ngửi ngửi, sau đó dứt khoát chạy về một hướng.

Trịnh Bân chạy bán sống bán chết, chờ cậu di chuyển một đoạn xa, mới phát hiện mình chạy tới một khu vực lạ hoắc. Cậu thao tác trên máy thông tin, tiếc rằng nó chỉ có tác dụng trong bán kính năm ki lô mét, hiện tại Trịnh Bân không liên lạc được, chỉ sợ đã đi quá xa so với vị trí ban đầu rồi.

Chợt tai phải Trịnh Bân hơi động, cậu nghe thấy tiếc bước chân chạy về đây rất gần, đúng lúc Tiểu Bảo Bối trong lòng cậu lên tiếng:

“Con Ảnh Lang kia đuổi theo cậu đấy!”

“Cái gì!” Trịnh Bân trừng mắt, thầm than bản thân quả thật xui xẻo. Hiện tại cậu mới nhớ ra, Trịnh Hâm là nhân vật chính, đối phương làm sao có thể gặp chuyện. Ngược lại Trịnh Bân vừa hay giữ vai trò nhân vật phụ tìm đường chết không thể thảm hơn được nữa, không cần đoán cũng biết Ảnh Lang nên đuổi theo ai.

“Không liên quan đến vai trò nhân vật của cậu đâu.” Tiểu Bảo Bối như thể đọc được suy nghĩ của Trịnh Bân, nói “Trên người cậu có hai gốc thức vậy là Thủy Liễu và Tam Xích. Nếu tách riêng chúng thì không sao, chứ để chung một chỗ, sẽ vô tình tạo thành mùi hương gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến dị thú. Thị giác của Ảnh Lang bị ảnh hưởng, nên nó sẽ dựa vào mùi vị để truy mồi. Bất hạnh thay, người nó đánh hơi được là cậu.”

Trịnh Bân kinh ngạc, không ngờ thực vật ở thế giới này còn có tác dụng như vậy. Nhớ đến hai gốc thực vật đó là Trịnh Hâm cố tình đưa cho cậu…

“Ý cậu là… Trịnh Hâm… Là cô ta sao?”

Chẳng qua vẫn còn nhiều điểm vô lý. Trịnh Hâm không thể xác định được xác suất Ảnh Lang sẽ xuất hiện, càng đừng nói không chừng chính cô ta cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.

“Cô ta quả thực có ý định hại cậu, nhưng việc Ảnh Lang xuất hiện là tình cờ. Nói chung, cô ta gặp may mắn.”

Tiểu Bảo Bối nhảy xuống đất. Ở đây không có ai, nó không cần ẩn thân nữa.

“Tôi có cách để chúng ta tạm thời an toàn. Vừa lúc chúng ta có thể nhân dịp này hành động một mình, chỉ cần cậu nghe theo an bài của tôi.”

“Được.”