Chuyến đi mà Tần thượng tướng sắp xếp cho mấy người Trịnh Bân là vào ba ngày sau. Trước ngày xuất phát, cậu đã tranh thủ phản hồi hết thắc mắc của các học viên trong lớp mình phụ trách. Tuy hơi áy náy, nhưng thân là một giảng viên thực tập, cậu tự nhận bản thân không phải một người thầy tốt. Cũng may các học viên đã quen với sự xuất hiện thất thường này của Trịnh Bân, chỉ cần cậu cho họ cái họ muốn, cậu không cần lên lớp cũng chẳng sao.
Đồng hành với Trịnh Bân trong chuyến đi ngoài Mạnh Dật Hiên và Trịnh Bân còn có bốn người nữa, cậu không hề quen mặt, nhưng khi đối phương giới thiệu tên, cậu mới biết những người này đều thuộc đội ngũ sẽ tham gia tranh đấu được nhắc qua trong tiểu thuyết.
Nếu phải nói tới nhân vật khiến Trịnh Bân ngờ khi có ý định đi cùng mọi người, thì đó là giáo quan Quân Duệ.
Đa phần thành viên trong đội thuộc lớp do hắn phụ trách, nên sự việc Tần Liệt mất tích không thể giấu được Quân Duệ. So với một đám gà mờ chưa từng ra chiến trường, hắn không thể bỏ mặc học viên của mình được. Vì thế, Quân Duệ chủ động xin phép hiệu trưởng Thạch Sâm đi cùng với tư cách giám sát, rất nhanh liền được phê duyệt.
Mọi người tập trung tại khu không quân số hai. Ở đây, Trịnh Bân còn tình cờ thấy một người quen khác.
“Trịnh thiếu, chúng ta lại gặp.”
Anh Trần vẫy vẫy tay với cậu. Mạnh Dật Hiên chơi với Tần Liệt từ bé nên không xa lạ với anh, vừa bước xuống phi hành khí thì chạy tới choàng vai bá cổ cười lớn tiếng.
“Anh Trần, một thời gian không thấy, anh đẹp trai ra rồi đó!”
Anh Trần lườm nguýt hắn, không kiêng nể hất tay của Mạnh Dật Hiên ra, cười lạnh:
“Thằng nhóc thối, chuyện bây hãm hại anh lần trước anh còn chưa tính sổ đâu. Đừng có tỏ vẻ thân quen với anh.”
Nhắc đến ký ức không mấy hài hòa giữa cả hai, Mạnh Dật Hiên cười gượng.
Rõ ràng lúc bày mưu là đôi bên đồng lòng, với mục đích là trêu Tần Liệt một vố. Ai ngờ Tần Liệt phát hiện sớm hơn dự kiến nên tính xài chiêu gậy ông đập lưng ông phản kích lại, Mạnh Dật Hiên muốn bảo hộ mình toàn thây không có liêm sỉ đẩy anh Trần lên đầu sóng ngọn gió.
Thủ đoạn của Tần Liệt đâu có tầm thường. Về sau Mạnh Dật Hiên chỉ nghe ngóng được, anh Trần luôn nhốt mình trong phòng suốt một tuần, ai đến hỏi cũng không ra gặp, hẳn hậu quả rất tàn khốc.
“Tôi là thiếu úy Trần Duy, lần này sẽ theo mọi người đến tinh cầu A145.” Mắt thấy các học viên khác đang dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người bọn họ, Anh Trần hắng giọng, sau đó gọi một sĩ binh đi tới, trên tay mang theo một chiếc vali màu đen. Anh ra lệnh cho đối phương mở vali ra, từ đó mọi người mới biết bên trong là những chiếc máy thông tin dạng đồng hồ màu đen được thiết kế tinh xảo.
“Tình huống của tinh cầu A145 có chút đặc thù, nên không thể sử dụng máy thông tin bình thường được. Chúng tôi đã nhờ chuyên gia đặc biệt thiết kế một loại chuyên dụng không bị ảnh hưởng bởi từ trường, mặc dù không quá chắc chắn nó sẽ có tác dụng ở nơi đó, nhưng so với loại thông thường vẫn tốt hơn rất nhiều. Đặc biệt, có một nút màu đỏ ở bên góc trái dây đeo, chỉ cần nhấn vào đó, người hướng dẫn sẽ biết người sử dụng đang gặp chuyện nguy hiểm và lập tức định vị được vị trí. Mọi người có thắc mắc gì không?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu. Tiếp theo Trần Duy gọi từng người đi lên để nhận máy thông tin của mình, bên trong đã tiếp nhận gen và số liệu của từng người, nên chỉ chính chủ mới có thể mở máy lên.
Ngoài máy thông tin, quân bộ còn cấp trong các học viên bên khoa cơ giáp mỗi người một bộ cơ giáp sơ cấp. Nói là sơ cấp, nhưng để so sánh với những loại thường thấy bên ngoài thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
“Chuyến đi lần này kéo dài trong mười lăm ngày. Nếu sau mười lăm ngày không trở lại, quân bộ lập tức xét trường hợp của mọi người vào diện mất tích. Khi đó, một đội ngũ sẽ tới đích thân hộ tống các bạn trở về. Đây là một cơ hội khó có được, mong mọi người trân trọng nó.”
Lời của Trần Duy vừa dứt, các học viên ai nấy đều giương tay chào một cách nghiêm chỉnh, chẳng qua từ ánh mắt của họ lại biểu hiện ánh lửa hừng hực với sự quyết tâm to lớn. Loại ánh mắt này vừa hay rất hợp ý mấy người trong quân bộ.
“Cậu dài dòng quá rồi đấy, Trần thiếu úy. Dẫn chúng tôi tới chỗ phi thuyền đi.”
Quân Duệ phiền chán cắt đứt mấy lời thao thao bất tuyệt của Trần Duy. Đối phương vừa trông thấy hắn thì sắc mặt khó coi, lạnh lùng quay mặt đi, còn không quên hầm hừ một tiếng.
Quân Duệ không mấy ngạc nhiên với phản ứng này của anh, ngược lại nụ cười trên môi càng thêm cợt nhả.
Đoàn người đi theo Trần Duy đến vị trí đậu phi thuyền, đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Bân được thấy bản hoàn chỉnh ngoài đời thực.
Ánh mắt cậu thoáng sáng lên, nhưng qua mấy giây đã vụt tắt. Giờ không phải là lúc cậu có thể vui vẻ với việc lần đầu được ngồi trên phi thuyền.
Bỗng trong ngực áo Trịnh Bân có gì đó ngọ nguậy, khiến cậu giật mình giơ tay lên giữ lấy ngực trái. Mạnh Dật Hiên đi bên cạnh tinh mắt phát hiện ra được việc này thì quan tâm hỏi han cậu:
“Thành Hi, có chuyện gì thế? Cậu không khỏe à?”
Vị trí mà Trịnh Bân ôm lấy khá gần tim, Mạnh Dật Hiên nhớ ra trước kia cậu hoàn toàn là một người bình thường không có chiến lực, càng đừng nói là bước ra khỏi phạm vi Hành Tinh Trung Ương.
Trịnh Bân không đáp, chỉ lắc đầu biểu thị mình không sao. Trịnh Hâm luôn lén quan sát sang chỗ họ thì trưng sắc mặt lo lắng đi tới.
“Hay thôi anh à, anh đừng đi nữa. Chuyến đi này tồn tại vô số nguy hiểm, em biết anh cũng lo cho anh Tần, nhưng còn bọn em cơ mà.”
Những Trịnh Bân vẫn lắc đầu, một hai muốn bước lên phi thuyền. Trịnh Hâm không từ bỏ, một hai khuyên bảo cậu.
“Chúng ta chưa xuất phát mà tình trạng của anh đã bất ổn như thế, nếu tới hành tinh đó gặp chuyện tất cả mọi người đều sẽ rất khó xử. Anh đừng bướng bỉnh nữa.”
Là cô gái thứ hai đồng hành trong nhóm, Vũ Thanh Thanh đứng một bên nhìn cũng khó chịu ra mặt.
“Không hiểu sao cậu có thể nằng nặc đòi đi cùng mọi người. Chuyến đi này chúng tôi không muốn phải kiêm thêm chức bảo mẫu đâu, nếu nghĩ cho người khác thì ở lại đi.”
Một nam học viên khác tên Mạc Kiên cũng gật đầu đồng tình. Hắn trước giờ là một người tôn sùng sức mạnh, nên chưa từng vừa mắt những kẻ vừa yếu đuối lại cố chấp như Trịnh Thành Hi.
Mạc Kiên ngưỡng mộ sức mạnh của Tần Liệt, không ngừng cố gắng để sánh vai với đối phương. Tuy bây giờ hắn chưa thể so với Mạnh Dật Hiên hay Trịnh Hâm, nhưng đối mặt với tên vô dụng kia, hắn chỉ cần tốn một cái búng tay là có quật ngã.
“Không cần nhiều lời với cậu ta, chúng ta đi nói với giáo quan để cậu ta quay về.”
Mạc Kiên vừa xoay người, đã đυ.ng trúng thân hình cao lớn của Quân Duệ ở phía sau. Bình thường hắn có thể kiêu ngạo ngang ngược, nhưng trước mặt Ma Vương vẫn không nén được chút khϊếp nhược.
“Thầy… thầy Quân!”
“Làm gì mà còn đứng mãi ở đây? Tôi dạy cho các cậu tác phong lề mề thế này hả?”
Quân Duệ đứng ở thềm cửa phi thuyền cau mày nhìn xuống đám học viên. Hắn vào một lúc rồi mà chưa thấy ai vào theo, còn tưởng có chuyện gì, nào ngờ đi ra lại chứng kiến một màn này.
“Thầy Quân, hình như anh của em không ổn lắm, chỉ sợ anh ấy không thể đồng hành cùng chúng ta được.”
Trịnh Hâm mạnh dạn lên tiếng giải thích.
Quân Duệ không phản ứng trước lời của Trịnh Hâm, hắn nhìn sang Trịnh Bân, bình tĩnh hỏi:
“Thầy Trịnh, chuyến đi này người làm chủ là cậu, cậu còn đứng đó làm gì?”
“Tôi lên đây.”
Trịnh Bân gật nhẹ đầu, vượt qua đám người bước lên phi thuyền.
Mạnh Dật Hiên thấy thế lập tức nối đuôi đuổi theo.
Lúc này Quân Duệ mới nhìn sang những học viên khác, đanh giọng cảnh cáo:
“Nếu các cô các cậu tiếp tục lề mề, thì không cần đi nữa. Bớt lo chuyện bao đồng, bớt tự cho mình là đúng.”
Nói xong, hắn dứt khoát xoay người trở vào trong. Các học viên sợ bị đuổi thật, ai nấy vội vàng bước lên phi thuyền. Trịnh Hâm đi cuối cùng, âm thầm cắn môi. Suýt chút nữa là thành công rồi. Cô không hề thích Trịnh Bân đi cùng mình tìm Tần Liệt. Không dễ gì mới có cơ hội tách hai người ra, Trịnh Hâm còn có thể tranh thủ thêm thời gian bước gần đến với người mình thích hơn.
Trịnh Hâm không phải kẻ ngốc, thừa hiểu câu cuối cùng Quân Duệ nói ra đang ám chỉ mình. Không sao, tuy không thể đuổi Trịnh Thành Hi, nhưng ít nhất đã tạo ra sự rạn nứt giữa cậu ta với các học viên khác. Nói không chừng, nó sẽ tạo thành lợi thế cho Trịnh Hâm trong hành trình này.