Trịnh Bân vừa trở lại ký túc xá thì đã thấy Tiểu Bảo Bối đã đứng chờ sẵn ở cửa ra vào. Tâm trạng của nó có vẻ khá bất ổn, nên cậu chẳng kịp xem xét việc trị thương cho mình mà kiểm tra nhiệm vụ trước.
“NHIỆM VỤ KHẨN CẤP: Giải cứu Tần Liệt.
- Giải thích chi tiết: Hệ thống tạm thời mất liên lạc với Ám Vân, chỉ số chinh phục nam chính cũng trở về 0%. Hãy tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, đồng thời đưa nam chính quay về nhà.
- Phần thưởng: 50000 điểm tích phân, hai lượt quay đặc biệt.
- Thời gian hoàn thành: Không giới hạn.
- Hình phạt thất bại: Triệt tiêu mạng sống của ký chủ.”
Trịnh Bân giật mình xem thật kỹ bảng nhiệm vụ do hệ thống đưa ra, nhất thời chưa thể tiếp thu được sự việc đến đột ngột thế này. So với phần thưởng và hình phạt nhiệm vụ, cậu càng lo cho Tần Liệt hơn.
“Tiểu Bảo Bối, không có cách nào tra được vị trí Tần Liệt sao?”
Thế nhưng đáp lại Trịnh Bân là tiếng thở dài của hệ thống, nó nhảy lên chiếc ghế sô pha ngồi song song với cậu, giọng nói mang theo sự nặng nề:
“Như nhiệm vụ đã nói, hệ thống đã mất liên lạc với Ám Vân, hơn nữa có vẻ Tần Liệt còn rơi vào khu vực nhiễu sóng từ trường nên việc tìm kiếm càng thêm khó khăn. Hơn hết, việc chỉ số chinh phục của cậu giảm về không cũng rất khó hiểu. Nếu ký chủ muốn tiếp tục tồn tại ở thế giới này, cậu nhất định phải tìm ra Tần Liệt.”
Trịnh Bân trầm mặc, tầm mắt bỗng rơi trên máy thông tin đeo ở cổ tay phải, nơi đó có số liên lạc mà Tần Liệt đặc biệt đưa cho cậu. Hắn từng nói, đây là số đặc biệt do bên Quân bộ cung cấp, nên bất kỳ hoàn cảnh nào cũng gọi được.
Tuy cậu biết không thể, nhưng cứ muốn thử một lần xem sao. Rất nhanh cuộc gọi đã được truyền đi, nhưng sau tiếng tút dài đẵng chẳng có ai nghe cả. Cậu bắt đầu tự trách sao những ngày trước đó không liên lạc cho Tần Liệt. Ít nhất Trịnh Bân có thể nắm bắt được hành trình của đối phương.
Cậu luôn cảm thấy may mắn bởi kỹ năng phụ trợ giúp cậu chê đậy đi cảm xúc thật của mình, nhưng chính Trịnh Bân vẫn biết, thời khắc cậu biết tin Tần Liệt mất tích, cậu đã mất bình tĩnh.
Tự thôi miên mình như một kẻ ngốc, đến khi người không còn ở bên cạnh mới cảm thấy lạc lõng.
Thì ra, phần tỉnh cảm Trịnh Bân dành cho Tần Liệt sâu sắc hơn những gì cậu tưởng. Vậy nên, bất kể hệ thống có đưa ra nhiệm vụ hay không, cậu phải tìm Tần Liệt trở về.
Trịnh Bân hít một hơi thật sâu, sử dụng máy thông tin gọi cho một người khác. Người này cậu từng không kiêng nể chặn liên lạc để đối phương không làm phiền mình, nhưng hiện tại với tầng quan hệ bạn lâu năm của Tần Liệt, có khả năng hắn sẽ biết được gì đó.
“Dật Hiên, cậu có gọi được cho Liệt không?”
[“Thành Hi, sao giờ cậu mới chịu nghe máy?”]
Hai câu hỏi cùng lúc được vang lên, sau đó đều rơi vào trầm mặc. Tiếp theo vẫn là Mạnh Dật Hiên lên tiếng trước:
[“Tôi gọi cho cậu chính là muốn nói vụ của Tần Liệt. Sáng nay chú Tần đã nói với ông tôi chuyện không thể liên lạc với cậu ấy, cậu cũng biết nhiệm vụ của học viện nguy hiểm ra sau, nên tôi sợ rằng cậu ấy đã gặp chuyện lành ít giữ nhiều. Vốn tôi còn tưởng cậu sẽ có cách, nhưng từ câu hỏi vừa rồi của cậu, xem ra cũng hết cách như bọn tôi.”]
Sắc mặt của Trịnh Bân tái nhợt đi trông thấy. Vậy mà cậu đã nghĩ Mạnh Dật Hiên gọi làm phiền cậu bởi vụ tin đồn hẹn hò. Nếu cậu nghe cuộc gọi sớm hơn, có phải khả năng tìm Tần Liệt càng cao hơn không?
Mạnh Dật Hiên thấy Trịnh Bân không nói lời nào, tự hiểu đối phương cũng rất lo lắng cho người bạn của mình. Nhưng so với sự thất thố của Trịnh Bân, Mạnh Dật Hiên được bồi dưỡng sự mạnh mẽ từ nhỏ nên bản thân hắn cũng bình tĩnh hơn chút, liền nhẹ giọng trấn an cậu:
[“Cậu đừng quá lo lắng. Không có tin tức chưa chắc đã là chuyện tồi tệ. Cậu phải tin vào năng lực của Liệt chứ? Chúng ta sẽ tìm được cậu ấy.”]
Mạnh Dật Hiên nói không sai. Ngồi đây tự trách chẳng thể làm Trịnh Bân thấy thoải mái hơn. Tần Liệt là nam chính của thế giới này, hẳn sẽ có cách để hắn sống sót. Hệ thống sẽ không đưa ra một nhiệm vụ mà ký chủ không thể hoàn thành.
Trịnh Bân cũng không định ngồi yên một chỗ để chờ tin tức. Có điều hiện tại đã không còn sớm, nên sau khi nằm trong khoang chữa trị để phục hồi vết thương, cậu trở về phòng ngủ một giấc để có tinh thần bàn tính những chuyện tiếp theo.
.
“Thất bại rồi?” Người đàn ông mặc một thân đồ đen, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ có hình thù kỳ lạ, ngồi trên một chiếc ghế lớn được xếp tại trung tâm của căn phòng, tựa một vị vương giả cao quý đến từ thế giới bóng đêm.
“Đây là lỗi của thuộc hạ, chủ nhân. Có vẻ ngoài Tần Liệt, bên cạnh Trịnh Thành Hi còn có một cao thủ khác đáng gờm hơn.”
Tên hầu cận quỳ một chân xuống nền đất lạnh, trước uy thế của người ngồi trên không hề biểu hiện ra sự run rẩy nào, xong giọng nói khẩn thiết và gương mặt chân thành của hắn đã thể hiện rõ bản thân có bao nhiêu tín ngưỡng với chủ nhân của mình.
“Là ai?” Người đàn ông đeo mặt nạ nhướn lông mày, dường như khá hứng thú với một nhân vật mới xuất hiện này.
“Hắn được gọi là Thương, tên thật Thương Thành, gần đây nổi lên với khả năng có thể đấu cơ giáp ngang tay với Tần Liệt. Chúng tôi đã cho người đến xem xét hiện trường. Đối phương xóa dấu vết rất thuần thục, nhưng càng đủ để chứng minh thân phận hắn không tầm thường. Thông tin cụ thể hơn, thuộc hạ vẫn đang cho người điều tra rõ.”
Người đàn ông trầm ngâm, trước mắt hắn hiện ra hình ảnh của Thương Thành khi đấu cơ giáp với Tần Liệt trong sự kiện triển lãm. Một đối tượng khiến hắn cảm thấy nghi hoặc và tò mò, đặc biệt là thời điểm đấu trường đột nhiên phát nổ.
Tuy diễn biến phát sinh đột ngột, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra tia sáng bất thường được phát ra từ cơ giáp mà Thương đang lái. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, có vẻ Thương đang nắm giữ một bí mật rất lớn.
“Ta cho ngươi một cơ hội. Nếu không thể mang Trịnh Thành Hi về đây, cậy cái mạng quèn của ngươi cũng không cần giữ nữa.”
Dĩ nhiên, mối quan tâm nhất của hắn lúc này vẫn là Trịnh Thành Hi.
Tên hầu cận cúi mình càng thêm thấp, kính cẩn đáp:
“Chủ nhân yên tâm, tôi sẽ không làm ngài thất vọng.”
.
Buổi sáng Trịnh Bân không có tiết, nhưng cậu vẫn xuống giường từ bảy giờ sáng. Cậu phát hiện mình không tài nào chợp mắt nổi, trong đầu cứ hiện lên những khoảng thời gian sống chung giữa mình và Tần Liệt.
Cậu ăn bữa sáng một cách qua loa, thay chế phục rồi đi thẳng đến phòng hiệu trưởng.
Trịnh Bân muốn biết nhiệm vụ mà Tần Liệt được nhận là gì. Nào ngờ khi cậu tới nơi, trong phòng không chỉ có hiệu trưởng Thạch Sâm mà có cả sư phụ cậu và Tần thượng tướng.
Bọn họ có vẻ rất kinh ngạc khi thấy cậu tới đây vào giờ này. Nhưng liên hệ tới mối quan hệ của hai đứa nhỏ, liền cho rằng Trịnh Bân sốt sắng cũng là điều dễ hiểu.
Không nói đâu xa, nhưng Tần phu nhân lúc này còn đang hôn mê chưa tỉnh, sau khi biết tin con trai bà không thể liên lạc. Tần thượng tướng rất lo lắng cho vợ mình, nhưng cũng muốn tìm được con trai.
Vẫn là Trịnh Hâm chủ động đứng ra đề nghị với ông sẽ chăm sóc cho bà. Tần thượng tướng tuy không quá quý mến gì đối phương, nhưng nghĩ tới vợ mình rất thích cô, nên sau cùng không từ chối.
Lý do ông xuất hiện ở đây cũng gần giống với Trịnh Bân. Nhiệm vụ của học viện đưa ra là bí mật, nên Tần Liệt sống chết không chịu tiết lộ cho ông biết. Bây giờ không liên lạc được, Tần thượng tướng càng không biết phải đi đâu tìm.
Tần thượng tướng vẫn nghĩ cơ giáp Ám Vân được Trần Sương chế tạo, nên trước khi qua tìm hiệu trưởng còn chủ động mời bà đến nói chuyện cùng. Bọn họ nói thế nào cũng có duyên bằng hữu, Trần Sương không thể trơ mắt đứng ngoài cuộc được.
Đối với vị trí được phân nhiệm vụ cho Tần Liệt, Thạch Sâm quan sát những người đang ngồi trong văn phòng, cuối cùng không nói gì mà đưa ra một chuỗi số liệu định vị.
“Trùng động số hiệu X182? Ông cho nó đi tới đó?”
Tần thượng tướng kinh ngạc, tức giận chất vấn hiệu trưởng Thạch Sâm.