Huyễn Hình Sư

Quyển 1 - Chương 47: Kí túc xá - Tình cờ hay sắp xếp?

Trịnh Bân chỉ thấy ba người đàn ông trung niên từ cửa chính tiến vào, người lên tiếng là vị đi kẻ phía trước nhất. Người này hẳn là Thạch Sâm - viện trưởng của Viện Quân Giáo Liên Bang.

“Vị này hẳn là lão sư mới của khoa thiết kế Trịnh Thành Hi? Tôi đã nghe được rất nhiều lời khen về cậu. Mong Trịnh lão sư trong thời gian tới có thể giảng dạy hết mình.”

Thạch Sâm ha hả cười vỗ vai Trịnh Bân.

“Vâng, tôi sẽ không phụ sự mong đợi của ngài.” Gật đầu.

“Vốn Trần lão sư hôm nay cũng tới, nhưng bà ấy có việc gấp phải đi. Trước khi đi bà ấy còn nhờ ta bảo cậu sau khi nhận kí túc xong thì phải đến tìm bà ấy.”

Thạch Sâm và Trần Sương là bạn học cũ, cùng với phu phụ Tần gia học chung một niên khoá. Bọn họ từng là trai thanh nữ tú nổi danh một thời ở Viện Quân Giáo Liên Bang. Nói đúng ra vị này còn từng theo đuổi người ta rất lâu đấy, xong người ta một lòng nghiên cứu đâu có thời gian mà yêu đương.

Tuy bây giờ Thạch viện trưởng vẫn chưa từ bỏ, trước sau như một hướng về Trần lão sư, chỉ là bản thân có tuổi rồi, phương thức theo đuổi không còn mãnh liệt như xưa, ngay cả Trần Sương cũng không cứng nhắc như ban đầu nữa.

Thạch Sâm biết Trần Sương nhận đệ tử nên đặc biệt chú ta đến cậu. Ông muốn xem thật kĩ thiếu niên này có xứng đáng trở thành học trò của bà ấy hay không.

Ngay khi thấy Trịnh Bân ông đã phần nào yên tâm rồi. Là một thiếu niên tốt, lễ phép ngoan ngoãn, mặt liệt ngược lại giống gia hoả nhà Tần gia. Thạch Sâm bỗng nhiên nhớ tới thỉnh cầu của Tần Liệt với mình trước đó, chẳng hiểu sao thấy hình ảnh ấy trông quen quen.

Dù không có Thạch Sâm dặn dò, lúc ở trên xe Trịnh Bân đã nhận được tin nhắn của Trần Sương. Cậu một lần nữa gật đầu, đồng thời khách sáo cảm ơn viện trưởng.

Thạch Sâm rất muốn tiếp xúc nhiều hơn với thiếu niên, nhưng không quên lễ khai giảng sắp bắt đầu, họ cần sắp xếp một chút rồi đi đến hội trường nữa.

.

Buổi khai giảng diễn ra không khác mấy với tưởng tượng của Trịnh Bân lắm. Nếu nói có việc gì thú vị, chắc chỉ có phần giao lưu giữa các tân sinh năm nhất và các học trưởng học tỷ của niên khoá trước.

Cũng nhờ đó mà lần đầu tiên Trịnh Bân tận mắt thấy cơ giáp chiến đấu, hiệu ứng còn rung động hơn so với tưởng tượng của cậu rất nhiều.

Càng xem trong lòng thiếu niên càng gợn sóng, khao khát hướng về ngày càng lớn. Đến bao giờ mình mới có thể tự thân chế tạo ra một bộ cơ giáp ngầu như vậy?

Chờ cả buổi cũng không thấy Tần Liệt đứng ra giao chiến, cũng không ai dám khiêu chiến hắn, các quân giáo sinh như có một nhận thức chung né tránh kẻ mạnh vậy.

Bởi không chỉ Tần Liệt, đại hoàng tử Ân Vĩnh cũng gặp phải trường hợp tương tự.

Ai cũng biết hai người này là thiên phú song SS đứng đầu cả Từ Á tinh hệ, bản thân năng lực điều khiển cơ giáp cũng vô cùng xuất sắc, khiêu chiến với họ không khác nào tìm ngược, xong họ càng mong muốn hai vị này có thể đấu với nhau một trận, trận chiến kí©ɧ ŧɧí©ɧ khẳng định rất đáng xem.

Rất tiếc là kết quả không như họ mong đợi, buổi khai giảng sau ba tiếng cuối cùng cũng kết thúc, kéo theo đó là vấn đề nhận kí túc xá mới của các tân sinh.

Trịnh Bân không ở cùng khu kí túc với quân giáo sinh mà ở trong khu của các lão sư. Nói là kí túc, nhưng kết cấu căn nhà càng giống như biệt thự cỡ nhỏ. Nghe nói nhà trường sắp xếp hai người ở một căn, Trịnh Bân là tân lão sư duy nhất của năm nay, không biết sẽ xếp ở cùng ai.

Vì hôm nay chỉ cần làm thủ tục và nhận chìa khoá kí túc mới, nên Trịnh Bân cũng không đem theo hành lý gì cả. Mà thực tế cậu cũng không cần mất công lo chuyện đó. Phương thức chuyển phát tại nơi này rất tân tiến, Trịnh Bân chỉ cần thông báo với người trong nhà, ngay buổi chiều hành lý sẽ lập tức được chuyển đến kí túc của cậu.

.

Khách khí từ chối ý tốt muốn chỉ đường của lão sư quản lý khu, Trịnh Bân dành nhiệm vụ “cao cả” này cho Tiểu Bảo Bối. Không thể không nói tiểu tử này trong khu lão sư đạt được nhân khí rất lớn, mỗi người đều lăm le khao khát muốn được sờ sờ bộ lông suất khí của nó. Nếu không phải Trịnh Bân chạy nhanh, có lẽ bọn họ lúc này vẫn chưa thể dứt khỏi sự thịnh tình của các vị lão sư đâu.

Kể ra khu kí túc cũng không khó tìm, bởi nó được xây khá gần khu làm việc. Trịnh Bân rất nhanh tìm được căn biệt thự của mình, bước chân không dừng lại mà tiến vào quan sát nơi mà sau này mình sẽ gắn bó một thời gian.

Trịnh Bân dừng lại trước cửa ra vào, định dùng thẻ mà quản lý khu đưa cho mình để mở cửa, xong lại phát hiện cửa không đóng.

Đây là trong nhà đang có người sao?

“Hình như bạn cùng phòng của cậu bên trong. Mau vào thôi!”

Tiểu bảo Bối không chờ được mà cắn ống quần Trịnh Bân kéo người vào nhà.

Cả hai tiến vào đại sảnh nhưng không thấy bóng người, cho rằng đối phương hẳn đang ở trên tầng hai rồi.

Trịnh Bân không vội đi gặp người, mà đi các gian phòng dưới tầng một xem có thiếu cái gì không để kịp thời sắm sửa.

Nhưng có vẻ cậu lo lắng quá rồi. Nhà trường chuẩn bị rất chu đáo, những gì cần có thì đều có cả. Thậm chí cả nhà bếp đều được chuẩn bị kho thực phẩm giữ tươi nữa cơ mà.

“Tiểu Bảo Bối, cậu có thể nấu ăn không?”

“Đương nhiên là được rồi, các lốt này vẫn là robot quản gia đấy nhé. Trong chương trình cài sẵn có cả khóa nấu ăn của một đầu bếp năm sao.” Tiểu Bảo Bối tự tin đáp.

“Ách, nhưng thân hình của cậu…” Trịnh Bân co rút khóe miệng, trong đầu mường tượng hình ảnh một đầu husky đeo tạp dề nấu ăn trong bếp, nhìn kiểu gì cũng thấy cay mắt a!

“Hừ, cậu không hài lòng về thân hình này của tôi? Đừng quên đây là do chính cậu chế tạo đấy nhé, thân chó thì sao chứ? Hừ hừ…” Giận. (>_