“Cái dạng người như anh trai cô ở Hành TInh Trung Ương có ai mà không biết, còn nói vì tranh thủ ôn tập nên không xuất hiện, tôi không cho là như vậy. Thế nào, có phải sợ cậu ta gây hoạ nên vẫn nhốt trong phòng không?”
“Anh hiểu nhầm rồi. Anh trai em bận ôn tập là sự thật, cái này em có thể bảo đảm.” Trịnh Hâm lắc đầu phủ nhận, chính nghĩa ngôn từ đáp “Anh ấy đã thay đổi rồi, hôm nào Hình quản gia mang đồ ăn tới cũng đều thấy anh ấy mải học đến mức không buồn ăn, phải để robot sinh hoạt ra nhận giúp. Anh thấy anh Thành Hi nhà em từng như vậy chưa? Chứ em chưa từng thấy anh ấy chăm chỉ như vậy. Xem ra anh ấy lần này thực sự quyết tâm lắm.”
Là một trong những người biết chân tướng Hình Sinh đứng gần đó tình cờ nghe được mấy lời này của Trịnh Hâm thì khoé miệng giật giật. Đa số những lời tiểu thư nói đều không sai, cái sai duy nhất là Trịnh Thành Hi không phải bận học mà là bận nghịch giấy.
Hình Sinh càng ngày càng không hiểu Trịnh thiếu đang bày trò gì nữa.
Bình thường trước kia hễ bị cấm túc Trịnh Thành Hi sẽ không chịu yên tĩnh mà đập phá đồ đạc kháng nghị đủ kiểu để được đi ra ngoài.
Nhưng kể từ buổi sáng hôm ấy cậu ta trở nên rất kì lạ. Không chỉ cắt đi mái tóc mình yêu nhất, mặc bộ chế phục khoa hỗ trợ mà bản thân không bao giờ muốn học, còn khảng khái thông báo trước gia chủ muốn thi vào ngành khó nhằn nhất Viện Quân Giáo Liên Bang.
Dù vậy nhưng cậu ta trong những ngày cấm túc lại không hề sờ đến tài liệu cơ khí hoá, còn mải mê gấp mấy tờ giấy thành hình chim giang cánh mà hắn chưa từng thấy.
Ngày đầu đưa cơm Hình Sinh còn lấy làm lạ nên đứng cạnh cửa xem một hồi, tuy nhiên có sự trợ giúp của hệ thống Tiểu Bảo Bối nên hắn ta không thể nhìn ra bí mật gì trong quá trình Trịnh Bân gấp Ori, càng không thể thấy được giấy cậu cầm có gì đặc biệt. Bởi vậy trong mắt Hình Sinh, hắn chỉ thấy Trịnh Bân đang không ngừng cầm giấy gấp ra hình con chim kì lạ thôi.
Sau khi báo cáo tình hình này cho Trịnh lão xong thì hắn cũng không quan tâm nữa, chỉ đúng giờ đưa cơm là coi như xong nhiệm vụ.
Trịnh Hâm từng bâng quơ hỏi Hình Sinh mấy ngày này Trịnh Thành Hi đang làm gì. Hình Sinh thấy chẳng có gì đáng để giấu diếm nên truyền đạt lại y hệt những gì mình từng báo cáo trước Trịnh lão. Trịnh Hâm cũng cảm thấy kì quái nhưng chỉ dặn hắn coi chừng Trịnh Thành Hi thật kĩ xong không nói thêm gì nữa.
Vốn ngày hôm nay Trịnh Thành Hi đã hết hạn cấm túc, nhưng bởi vụ lùm xùm do Mạnh thiếu gây ra nên Trịnh thiếu lại bị nâng lên làm tâm điểm chú ý, Trịnh lão lo ngại cho cậu ra ngoài sẽ lại gây hoạ nên mới để cậu ta ở yên trong phòng.
Bình thường giờ này hẳn Trịnh Thành Hi sẽ làm loạn trong phòng đây, nhưng lúc nãy Hình Sinh có đi qua xem thử thì lại thấy phòng cậu yên ắng đến lạ. Không lẽ cậu ta còn chưa dậy?
Hình Sinh muốn thử mở cửa kiểm tra nhưng lại sợ kinh động đến người trong phòng. Nếu Trịnh Thành Hi thật còn chưa ngủ dậy mà mình lại mở cửa không phải sẽ đánh thức cậu ta sao. Nên thôi cứ mặc cậu ta đi, hẳn cậu ta lại cắm đầu vào gấp mấy tờ giấy rồi.
“Đến mức như vậy sao?” Mạnh Dật Hiên nghe vậy thì khá kinh ngạc nhưng vẫn chưa tin lắm.
Một con người có thay đổi thì cũng không thể thay đổi lớn như vậy, trừ khi cậu ta gặp phải cú sốc hay kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì quá lớn. Không lẽ là bị lời nói của Tần Liệt hôm ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi? Nhưng mà…
“Cho dù vậy nhưng ngày mừng thọ của ông nội mà không xuất hiện thì không phải phép lắm nhỉ? Trịnh gia các người dạy con cháu bất hiếu như vậy sao?”
Không đợi Mạnh Dật Hiên nói tiếp Ninh Duật đã cướp lời chất vấn trước. Ninh gia và Trịnh gia tranh nhau top ba bảng tài phú là chuyện mà giới quý tộc không ai không biết, chứ đừng nói Ninh Duật và Trịnh Hâm là tình địch càng không vừa mắt, chỉ cần bắt được sơ hở liền hạ bệ không thương tiếc.
“Ninh thiếu nói vậy có hơi nặng lời? Trịnh gia dạy người thế nào cũng không cần người ngoài như cậu lên tiếng.”
Trịnh Hâm cau mày nhìn Ninh Duật. Cô biết cậu ta sẽ không đơn thuần đến đây để dự tiệc mà. Tuy cô không vừa mắt Trịnh Thành Hi, muốn cậu ta mất mặt, nhưng Trịnh Thành Hi vẫn là người Trịnh gia, Ninh Duật không kiêng nể nói xấu Trịnh gia như vậy Trịnh Hâm sẽ không để yên.
“Hừ, lời này mà đã coi là nặng? Tôi đây là trình thuật sự thật mà thôi. Hay Trịnh gia nhột nên muốn lấy cớ giấu diếm?” Ninh Duật lắc lắc ly vang trên tay, môi nhỏ nhếch lên ác ý cười.
“Cô nói Trịnh Thành Hi muốn tập trung chuẩn bị để ngày mai đi thi? Đưa tôi lên phòng gặp hắn đi, Ninh thiếu tôi hôm nay tâm tình tốt biết đâu chỉ dạy được ít nhiều cho hắn đấy.”
Ninh Duật đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “chỉ dạy”, ánh mắt hơi liếc về phía Tần Liệt. Đúng vậy, so sánh về kiến thức cơ khí trong lớp tân sinh thì làm gì có ai vượt qua được Ninh Duật cậu.
Trịnh Thành Hi cho là chăm chỉ thì có thể vượt qua cậu sao. Thật là ngây thơ. Cậu ta đâu biết để đi được đến con đường ngày hôm nay Ninh Duật đã phải trả giá những gì. Cuộc sống của một thiên tài không sung sướиɠ thoả mãn như mọi người vẫn tưởng đâu.
Ninh Duật bẩm sinh có thiên phú ma pháp, nhưng cấp bậc rất thấp.
Ninh gia không cho phép tồn tại kẻ vô dụng, nếu thế hệ nào xuất hiện đứa nhỏ không có thiên phú hoặc không có tiềm năng đều bị đưa ra khỏi nhà chính.
Cha mẹ Ninh thời điểm ấy rất lo lắng con trai bị đưa đi, còn tìm mọi cách thuyết phục gia chủ châm chước một lần. Nhưng Ninh lão một lòng đã quyết, gia quy không thể muốn sửa là sửa, trong Ninh gia chưa từng có ngoại lệ một ai.
Đứa nhỏ Ninh Duật mới bốn tuổi cứ như vậy bị quyết định đưa đi. Ninh phu nhân thất vọng vì sự máu lạnh của Ninh gia, nên bà muốn đi theo Ninh Duật. Cha Ninh phản đối kịch liệt, hai vợ chồng cãi nhau rồi tan rã trong không vui.
Ninh Việt lúc đó mới chín tuổi, sau khi hay tin em trai sắp bị đưa đi liền vào phòng Ninh lão nói chuyện cả một đêm.
Thế mà hôm sau Ninh lão thật sự đổi ý, không chỉ cho phép Ninh Duật ở lại mà còn cho cậu những đãi ngộ tốt nhất của một thiếu gia. Vợ chồng Ninh gia biết được thì kinh ngạc rất lâu, tuy không rõ nguyên do Ninh lão đổi ý nhưng chỉ cần đứa nhỏ được ở lại là tốt rồi.
Cứ như vậy trải qua hơn mười năm, Ninh Duật từ một đứa nhỏ có thiên phú ma pháp thấp lẹt đẹt trở thành thiên tài trong lĩnh vực thiết kế cơ giới.
Từng bị xem là thứ bỏ đi nên Ninh Duật càng căm hận những người bất tài vô dụng như Trịnh Thành Hi.
Cậu mất hơn mười năm để từ một người không có gì trở thành thiên tài, còn Trịnh Thành Hi lại muốn dùng có năm ngày để vượt qua cậu? Đừng có đùa giỡn.
“Như vậy không tốt lắm đâu. Hôm nay Ninh thiếu đến làm khách, sao có thể nhọc cậu mất thời gian chỉ dạy cho anh tôi.”
Trịnh Hâm nhìn cái mặt đắc ý của Ninh Duật thì càng thêm chán ghét.
Hừ, nếu không phải người ngoài ở đây chắc cô đã dùng hoả ma pháp đốt cậu ta rồi. Cậu ta là thiên tài thiết kế sư tân sinh thì sao chứ, vẫn là một phế ma pháp sư mà thôi.
“Được rồi mấy đứa, hôm nay là ngày vui, đừng nói chuyện ngập thuốc súng như vậy.” Cuối cùng vẫn là Tần phu nhân đứng ra khuyên ngăn hai người tiếp tục đấu khẩu.
Ninh Duật và Trịnh Hâm thấy bà lên tiếng cũng không nói gì nữa. Mạnh Dật Hiên đứng một bên xem trò còn không quên huých vai huýt sáo với Tần Liệt, miệng tiện hỏi hắn:
“Tần Liệt a, người ta đều vì cậu mà gây nhau rồi, không đứng ra hoà giải sao?”
“Không liên quan đến tôi.” Tần Liệt lạnh lùng phủ nhận. Đứng ở đây thật mất thời gian, hắn muốn trở về huấn luyện tiếp.
“Mẹ, con muốn trở về.” Tần Liệt nghĩ gì làm nấy.
Hắn đến gần Tần phu nhân nói thầm vào tai bà. Tần phu nhân nghe vậy thì trừng lớn mắt. Huấn luyện, suốt ngày huấn luyện. Đứa nhỏ này thật khó bảo mà.
“Ở lại thêm đi, ít nhất là sau khi tặng lễ vật cho Trịnh lão xong. Lúc đấy con muốn đi đâu mẹ cũng không quản con.”
“Được.”