Trịnh Bân lúc mới nhìn thấy biển tinh thần đã muốn thử chạm vào lắm rồi, nhưng cậu sợ không cẩn thận sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng, ngay nghe Tiểu Bảo Bối nói vậy thì không tiếp tục nhịn nữa mà vươn tay ra.
Có lẽ do Trịnh Bân là chủ nhân của biển tinh thần nên ngay khi tay cậu vươn đến, lớp sương như có linh tính quấn lấy cậu, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
Trịnh Bân thầm than thật thú vị, não liền tự động đưa ra chỉ lệnh thử điều động màn sương di chuyển theo ý muốn của mình, kết quả vậy mà thành công ngay lần đầu tiên, thậm chí còn nước chảy mây trôi.
Trịnh Bân không ngừng khiến biển tinh thần biến hoá thành muôn hình vạn trạng, chơi đến không biết mệt là gì. Tiểu Bảo Bối câm nín nhìn ký chủ nó chơi đùa quên trời đất.
Chỉ những lúc này cậu ấy mới thể hiện ra sự hoạt bát của mình, nếu cậu ấy trước mặt người khác cũng được như vậy thì tốt rồi.
“Điều khiển tinh thần lực trong não hải không khó, cái khó là đưa tinh thần lực ra bên ngoài. Hiện tại cậu thử mang theo tinh thần lực đi ra bên ngoài xem.”
Trịnh Bân thầm nghĩ mau rời khỏi não hải, trên tay vẫn quấn theo tinh thần lực của mình đi ra ngoài.
Tuy nhiên lúc ý thức vừa ra ngoài Trịnh Bân liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đầu đau như kim châm. May quãng thời gian này kéo dài không lâu, chỉ mất một phút, cho đến khi Trịnh Bân quen dần và có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Trịnh Bân nhìn thấy căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ khi mình vừa xuyên tới, lại nhìn xuống bàn tay mình. Cậu lập tức có thể “nhìn” ra được có một lớp sương mỏng đang quấn lấy hai bàn tay. Tiểu Bảo Bối không ngờ cậu có thể lập tức thành công, nhanh chóng hối thúc cậu mau chóng đi làm nhiệm vụ.
Trịnh Bân cũng biết tình trạng này không thể kéo dài lâu, liền cầm lấy một tờ huyễn hình giấy để gấp hạc.
Trong quá trình gấp Trịnh Bân cảm giác như mình rơi vào một trạng thái rất thần kì, cậu “thấy” được ảo ảnh một chú chim hạc đang dần hình thành và sắp sửa giương cánh bay lên, ảo ảnh đẹp đến mức Trịnh Bân không thốt nên lời.
Đến khi con hạc đầu tiên được gấp xong thì Trịnh Bân cũng lập tức rời khỏi trạng thái.
Nhìn đến thành phẩm trong tay, tuy vẻ ngoài vẫn không khác biệt như trong kí ức, nhưng Trịnh Bân lại có thể nhìn ra hình ảnh chim hạc giương cánh, tiếng kêu lanh lảnh vang vọng bên tai.
Tiểu Bảo Bối nói đây là ảo ảnh mà Ori chim hạc này tạo ra khi cậu điều động tinh thần lực. Nếu thông qua Ori mà thấy được ảo ảnh trước khi dùng huyễn lực khống chế chúng thì được gọi là Ori hoàn thiện, còn nếu không nhìn thấy thì coi như thất bại.
Trịnh Bân lập tức tưởng tượng sau khi mình gấp xong một ngàn con hạc lại điều động huyễn lực tạo ra ảo ảnh ngàn hạc bay lên, không cần trực tiếp nhìn cũng có thể thấy khung cảnh ấy sẽ đẹp đến mức nào.
Kêu Tiểu Bảo Bối mở ra bảng nhiệm vụ, Trịnh Bân nhìn thấy tiến độ nhiệm vụ chức nghiệp biến thành 1/1000, đồng nghĩa cậu đã có 1 điểm kinh nghiệm thực hành.
Trịnh Bân như có thêm động lực tiếp tục làm nhiệm vụ, nếu có thể trong một ngày hoàn thành nhiệm vụ này thì tốt quá, cậu cảm thấy mình hiện tại rất sung sức.
Có điều cậu chưa kịp mừng được bao lâu đã bị Tiểu Bảo Bối giáng một cái tát làm quay về thực tại.
“Cậu đừng vội mừng, với lượng tinh thần lực hiện tại của cậu, một ngày chỉ có thể gấp được 200 con hạc giấy, nếu cưỡng chế sử dụng tiếp sẽ gây ảnh hưởng đến biển tinh thần. Không tự nhiên mà hệ thống cho thời hạn năm ngày đâu.”
Thì ra là vậy. Trịnh Bân thất vọng thở dài. Nhưng không sao, năm ngày cũng được, đằng nào cậu cũng không có việc gì làm, phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi.
o
“Rầm” Tiếng gậy gỗ gõ thật mạnh lên sàn nhà, Trịnh lão lúc này cực kì không vui. Trịnh Hâm biết được nguyên nhân nên ngồi bên cạnh không ngừng nói lời ngọt ngào trấn an ông.
“Ông nội, ngài bớt giận” Trịnh Hâm rót trà rồi hai tay dâng đến trước mặt Trịnh lão “Tiểu Hâm kính trà ông nội, ngài uống đi cho hạ hoả.”
Trịnh lão dù tức nhưng vẫn nhận chén trà Trịnh Hâm dâng lên. Uống một ngụm trà, cơn tức trong lòng như được hương thơm thấm nhuần làm dịu lại. Quả nhiên là trà tốt, đứa cháu gái này có lòng rồi.
Trịnh lão đang yên lại tức giận như vậy cũng vì cái tin tức vụ đánh cược của Tần Liệt và Trịnh Thành Hi bị tiểu tử nhà Mạnh gia truyền ra ngoài.
Vốn ông còn định xem biểu hiện tên nhóc nhà mình ra sao rồi mới quyết định, ai ngờ thằng nhóc thối Mạnh Dật Hiên đã loan tin khắp tinh võng rồi, còn mở sòng cá cược nữa chứ.
Nếu hiện tại Trịnh lão không cho Trịnh Thành Hi đi thi mới càng mất mặt, hôm qua các trưởng lão của Trịnh gia không ngừng gửi tin tới hỏi thăm tin tức, Trịnh lão chỉ có thể qua loa trấn an mấy lão bất tử này.
“Ông nội, xem ra ngài không thể ngăn anh đi thi rồi. Ngài cứ để cho anh ấy đi thôi, coi như cho anh ấy cơ hội cuối cùng chứng tỏ mình.”
Trịnh Hâm vừa dịu giọng nói trong lòng lại không nhịn được hả hê.
Đã hai ngày kể từ khi Trịnh Thành Hi hùng hồn nói muốn thi vào ngành thiết kế tạo hình của Viện Quân Giáo Liên Bang.
Cô có hỏi thăm Hình Sinh về Trịnh Thành Hi trong hai ngày qua.
Kết quả Hình Sinh nói Trịnh Thành Hi những ngày này chỉ ngồi nghịch giấy, đến cơm cũng không tự lấy, phải để robot sinh hoạt ra nhận giúp, làm gì còn cái quyết tâm nhất định phải vượt qua cuộc thi tuyển mấy ngày tới, nếu cậu thật sự quyết tâm thì lúc này nên đi ôn tập kiến thức cơ khí hoá chứ không phải ngồi không làm mấy trò vớ vẩn kia.
Trịnh Hâm nghe thế thì yên tâm rồi. Trong giây lát cô đã từng có suy nghĩ Trịnh Thành Hi thay đổi, nhưng xem ra không phải vậy. Trịnh Thành Hi không làm gì mới tốt, cậu không qua kì thi, đồng nghĩa không thể đạt hạng nhất, càng không thể được Tần Liệt tiếp nhận. Đến lúc đó đối thủ của cô chỉ còn tên đáng ghét Ninh Duật thôi.
Trịnh lão thấy cháu gái nói vậy liền thở dài. Xem ra chỉ có thể như vậy. Nhưng quản gia báo cáo tên nhóc kia mấy hôm nay không làm gì cả, điều này khiến ông vừa hi vọng không bao lâu lại thất vọng. Thôi cứ để nó đi thi, danh tiếng đã không thể tệ hơn được nữa rồi.