Dạy Dỗ Tiểu Dăm Oa

Chương 3: Tra tấn cô gái trinh nguyên

Trên ngực trái của Lâm Như Tuyết nhanh chóng xuất hiện bốn dấu ngón tay mơ hồ có thể thấy được.

"Hu hu... Đau quá..." Đôi mắt híp lại đột nhiên mở ra, ủy khuất cắn môi, nhìn người đàn ông vừa tát mình.

“Con đĩ này, mới hôn vài cái đã sướиɠ vật rồi, bảo sao tự dâng mình tới cửa cho tội đυ.!” Nói xong, lại liên tục tát thêm mấy cái.

Những cái tát liên tục ập đến khiến cô đau đến mức không ngừng khom lưng muốn tránh thoát khỏi bàn tay của người đàn ông..

“Hu hu hu... Không... Tôi không phải là... Tôi không có…”

"Không có à? Không có mà vυ' của cô lớn như vậy, núʍ ѵú cứng như vậy là sao? Giáo viên sinh lý của cô không dạy cho cô à? Chỉ khi muốn bị đàn ông đυ. thì vυ' mới có thể lớn lên, núʍ ѵú cũng sẽ cứng theo!”

Người đàn ông bóp lấy núʍ ѵú đã sớm sưng đỏ của cô, kéo mạnh ra ngoài hết cỡ rồi lại buông ra, nhìn vυ' lớn ở trước ngực nổi lên từng trận gợn sóng thịt tình sắc, lặp đi lặp lại vài lần, tra tấn đến mức cô kêu khổ không ngừng.

"Ah! Làm ơn! Dừng lại! Dừng lại! Đau quá!”

Sau khi chơi đùa được vài phút, người đàn ông cuối cùng đã dừng lại và tiếp tục hỏi: “Cô có muốn bị đυ. không? Hả? Nói đi!”

Lâm Như Tuyết vừa có cơ hội thở dốc, không dám ngỗ nghịch với người đàn ông, chỉ có thể ngượng ngùng đáp lại: “... Có”

"Thế à? Nói cho rõ ra xem nào!” Lại là cảm giác đau đớn quen thuộc!

"Ah! Buông ra! Tôi! Tôi muốn! Tôi muốn bị đυ.! Tôi muốn bị đàn ông đυ. chế! A ------" Một tiếng cuối cùng, Lâm Như Tuyết gần như là gào thét trong tuyệt vọng

"Đừng dùng vẻ mặt thống khổ như vậy để nói chứ, nếm qua tư vị tìиɧ ɖu͙©, thì cô sẽ cầu xin đần ôm dùng côn ŧᏂịŧ đυ. nát bướm cô!”

Người đàn ông buông núʍ ѵú đang kéo ra, ngược lại đi xuống, sờ vào trong qυầи ɭóŧ của Lâm Như Tuyết.

Qυầи ɭóŧ cotton đã ướt đẫm nước từ lâu.

Người đàn ông vuốt chất lỏng dính dính trên ngón tay, lại đặt tay lên mũi Lâm Như Tuyết: “Ngửi đi, là mùi gì?”

Cô nghiêng đầu né tránh, hận không thể mình có bản lĩnh như tôn ngộ không, lập tức chui vào trong đất biến mất…

"Không nói à? Vậy thì nếm thử đi!”

Người đàn ông cứng rắn nhét ngón tay vào miệng cô, không ngừng cọ xát ở đầu lưỡi đầy vị giác và hai bên cọ xát, cho đến khi chất nhầy trên tay toàn bộ bị liếʍ sạch sẽ, lại trừng phạt dùng ngón tay kẹp cái lưỡi nhỏ trơn trượt, mới rút tay ra.

“Sao, có ngon không? Hả?” Người đàn ông vừa cọ xát, vừa không quên làm nhục cô.

"Ưʍ... Ưʍ..." Miệng cô bị chặn bởi ngón tay của anh ta, nên không thể nói được một lời.

Mùi tanh mặn đặc trưng của chất nhầy lập tức tràn ngập cả khoang miệng, cảm giác ghê tởm và nhục nhã mãnh liệt làm cho hai má cô đỏ bừng lên, mỗi một lần muốn dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay ra, lại đổi lấy lần lượt dùng sức bới móc... Ngón tay người đàn ông vừa rút ra, cô bắt đầu nhổ nước bọt, với hy vọng loại bỏ nước da^ʍ của mình trong miệng.

Chỉ là, nước da^ʍ còn chưa rơi xuống đất, trên mặt lập tức bị tát một cái thật mạnh!

"Ah! ”

"Cô thử phun tôi xem! Nôn ra một cái là một tát!”

Người đàn ông hung tợn bóp cằm cô, lửa giận phun ra trong miệng, cơ hồ muốn đốt cháy cô!

Chỉ thấy đôi môi mềm mại của cô rung động, phun không ra một chữ, nước mắt ủy khuất như chuỗi hạt châu đứt dây không ngừng chảy xuống.

"Khóc à! Sau này cô sẽ sướиɠ khóc như vậy đấy.”

Người đàn ông trêu chọc, buông tay kìm chế hàm cô, lần thứ hai mò tới nơi chốn xử nữ chưa từng được ai khám phá.

Ngón tay linh hoạt ấn vào âʍ ѵậŧ mẫn cảm lồi lên, lúc nhẹ lúc nặng nghiền ép, trong tai là tiếng Lâm Như Tuyết càng ngày thở dốc nặng nề, thỉnh thoảng còn mơ hồ phát ra tiếng kêu đau.

"Ưʍ... A ha... Nhẹ... Nhẹ thôi... Ah…” Tiếng rêи ɾỉ ái muội, không ngừng trêu chọc trái tim người đàn ông, hô hấp cũng nhiễm hơi thở khiêu da^ʍ, côn ŧᏂịŧ hoạt động dưới thân sớm đã sưng lên bồn chồn không chịu nổi.

“Sướиɠ không?!”

Người đàn ông vừa se âʍ ѵậŧ của cô, vừa cố ý nhục nhã cô bên tai cô.