Dạy Dỗ Tiểu Dăm Oa

Chương 2: Người đàn ông xa lạ

"Ah! Anh là ai?” Lâm Như Tuyết hoảng sợ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, bộ âu phục thẳng tắp, dung nhan đẹp trai, đôi mắt đen sâu không thấy đáy như là ẩn giấu thần bí vô tận.

Gã này là ai? Sao cô lại ở đây?

Toàn thân lạnh lẽo và nỗi sợ hãi đối với người đàn ông xa lạ trong hoàn cảnh xa lạ khiến cô run rẩy.

Đồng phục học sinh ướt đẫm, mơ hồ để lộ ra vóc dáng xinh đẹp của cô.

Người đàn ông mím môi, lạnh lùng hỏi: “Lâm Đại Trúc là gì của cô vậy?”

"Ông ấy là... ba tôi.” Lâm Như Tuyết căng thẳng trả lời.

"Hừm.” Từ trong khoang mũi người đàn ông phát ra một tiếng hừ nhẹ khinh thường.

"Ba cô bán đêm đầu tiên của cô cho tôi, đêm nay, cô sẽ được nếm trải cảm giác được trở thành một người phụ nữ.” Người đàn ông lộ ra vẻ mặt da^ʍ tà nghiêng người, vừa nói vừa hướng tới gần cô.

"Không không không, không thể nào! Anh... Đừng đến đây!” Hai tay Lâm Như Tuyết chống đất, không ngừng lui về phía sau, cho dù đây là một phòng tắm diện tích rất lớn, Lâm Như Tuyết cũng nhanh chóng lui đến bên tường.

Người đàn ông cười tà, từng bước chậm rãi tới gần, hưởng thụ con mồi trong tay, giãy dụa trước khi chết, côn ŧᏂịŧ vẫn ngủ say cũng có dấu hiệu thức tỉnh.

"Anh đừng tới đây!” Mắt thấy đã lui đến cùng, Lâm Như Tuyết tuyệt vọng khóc lóc, thân thể như đà điểu co thành một dúm

Người đàn ông trấn áp Lâm Như Tuyết giữa người mình và vách tường.

Anh đưa tay nắm lấy cánh tay Lâm Như Tuyết đang che ở trước ngực mình, nhẹ nhàng nhấc lên.

Lâm Như Tuyết bị nhấc lên như một con gà con, hai tay được tay trái của người đàn ông cố định trên đỉnh đầu, chỉ mũi chân có thể chạm đất.

"Anh... Anh buông tôi ra! Thả tôi ra!”

Lâm Như Tuyết đã hoàn toàn tỉnh rượu, đồng thời, sợ hãi phát ra sâu trong nội tâm nhanh chóng lan ra khắp toàn thân!

Hai chân đá loạn, bị hai chân người đàn ông vững vàng cố định, cả người như chuẩn bị làm thịt người ta.

"Buông cô ra? Tất nhiên là tôi sẽ buông cô ra rồi.”

Người đàn ông dán vào bên tai Lâm Như Tuyết lưu mập chậm rãi nói, hơi nóng thở ra đập vào vành tai mẫn cảm, khiến cho một trận tê dại xa lạ.

“Nhưng mà... phải đợi tôi chơi chán đã…” Tay phải của người đàn ông chậm rãi phủ lên bộ ngực đứng thẳng của Lâm Như Tuyết.

Tốc độ quá chậm, dưới tác dụng của rượu, xúc giác được phóng đại vô hạn.

Bàn tay ấm áp lướt qua từng tấc da thịt, đều như dòng điện nhỏ truyền qua, cảm xúc tê dại làm cho lâm Như Tuyết nóng lên, chưa bao giờ có cảm giác thoải mái, tập kích toàn thân như vậy.

"A... Ưʍ... Ưʍ..." Dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ cố ý chậm rãi của người đàn ông, một người chưa bao giờ được làʍ t̠ìиɦ như Lâm Như Tuyết nhanh chóng bắt đầu không tự chủ được thở hổn hển.

Nhìn khuôn mặt mềm mại của tiểu mỹ nhân trước mắt nhanh chóng nhiễm ửng hồng, đôi môi như anh đào thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc yếu ớt đủ để người đàn ông phát cuồng, hô hấp của người đàn ông cũng bắt đầu không ổn định.

Bàn tay mạnh mẽ cởi cúc đồng phục học sinh của người trước mắt ra, kéo áo ngực màu trắng thuần cotton xuống, bộ ngực giống thỏ nhỏ theo đó bật ra.

"Ah! Đừng... Ưm ha..." Xúc cảm mạnh mẽ hơn khi bị bàn tay to trực tiếp chạm vào khiến Lâm Như Tuyết không chịu nổi hơi run lên.

Lời nói từ chối, mang theo tiếng thở dốc nói ra, càng giống như vừa muốn từ chối vừa muốn nghênh đón... Đầṳ ѵú dưới sự sờ soạng se nhẹ của người đàn ông đã sưng đỏ như một quả anh đào chín, tươi sáng mê người.

Bên kia bị người đàn ông ngậm vào miệng bú mạnh.

Đầu lưỡi luồn lách qua lại, gảy đùa với chấm đỏ đứng thẳng kia, lại thỉnh thoảng cắn nhẹ.

"Ah... Anh... Đừng... A ha..." Tiếng thở dốc của Lâm Như Tuyết càng lúc càng lớn, ánh mắt mê ly, đầu hơi ngửa lên, hoàn toàn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ chưa từng có.