Lão già Lâm là một tên nghiện rượu + dâʍ ɖu͙©, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, nhà nghèo rớt mồng tơi, người duy nhất sống được với lão này là cô con gái Lâm Như Tuyết, được người cha khốn nạn xem như một công cụ bán da^ʍ.
Cô gái xinh đẹp như tên gọi, làn da trắng hơn tuyết, mười tám tuổi, kiều diễm ướŧ áŧ.
Để bán con gái mình với giá thật tốt, hắn đã chịu đựng bản tính dâʍ ɖu͙© của mình mười tám năm trời không động đến cô.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của con gái, lão Lâm tiêu tiền, mua một chiếc tai lợn muối hầm từ lão Trương bán rau ở trước nhà, còn mua chút rượu đậu phộng cho mình uống rượu.
"Ba, ba mua mấy cái này cho sinh nhật của con sao!”
Lâm Như Tuyết vừa tan học về nhà, liếc mắt một cái đã nhìn thấy món mặn đã lâu không gặp trên bàn ăn, nuốt nước miếng, đặt cặp sách xuống, đưa tay vươn về phía đĩa đựng tai heo.
"Cạch" một tiếng, bị Lâm lão đầu dùng đũa hất tay cô ra: “Đi rửa tay đi.”
Lão Lâm cười nhắc nhở.
Hai cha con nhanh chóng tiêu diệt sạch sẽ một đĩa tai heo muối hầm và một đĩa đậu phộng nhỏ.
"Nào, hôm nay là ngày vui, uống vài ly với ba đi.”
Lâm lão đầu nhét ly rượu chứa đầy rượu trắng vào trong tay Lâm Như Tuyết.
"Ba, con không biết uống rượu.” Lâm Như Tuyết khó xử nhíu mày lắc đầu từ chối.
"Uống đi! Hôm nay nói cái gì cũng phải cùng ba uống vài ly, hôm nay con trưởng thành rồi, là một cô gái thực thụ rồi, ba rất vui!” Lão Lâm vừa uống mấy chén mà hai má đã đỏ bừng lên, mặt lộ ra vẻ say rượu, nói bằng giọng điệu say xỉn.
"Được rồi, con uống, con uống."
Sợ ba thật sự vì rượu mà phát điên với mình thì không chống đỡ được.
Lâm Như Tuyết nhắm mắt lại, ngửa đầu, uống hết rượu trong ly xuống cổ họng.
"A, cay quá, cay quá!”
Lâm Như Tuyết thè lưỡi, há to, cổ họng nối liền thực quản kéo dài đến dạ dày, tất cả đều nóng như lửa đốt.
"Rượu ngon! Không hổ danh là con gái ba, thêm một ly nữa!”
Lão Lâm hèn mọn nhìn trộm bộ dáng Lâm Như Tuyết, lại thuận tay rót thêm rượu nữa đưa qua.
"Không, không được mà ba!”
Lâm Như Tuyết không ngừng xua tay từ chối, rượu cay lại lại bị cưỡng ép rót vào.
"Khụ khụ khụ..." Lâm Như Tuyết bị sặc đến khom lưng, không ngừng ho khan.
Hai bầu vυ' thịt trước ngực phát triển tốt, cách đồng phục học sinh kịch liệt phập phồng, chọc cho bụng dưới của lão Lâm khô nóng khó nhịn.
Lâm Như Tuyết vừa đứng dậy, phát hiện bản thân mình mất thăng bằng, đầu óc choáng váng, người cũng không thể đứng vững được nữa.
Lão Lâm vội vàng đứng dậy đỡ lấy, lại nhân cơ hội bóρ ѵú con gái một cái: “Như Tuyết, ba còn có một món quà người lớn tặng cho con, ba dẫn con đi ha.” Nói xong, hắn ôm nửa người Lâm Như Tuyết đi ra ngoài cửa.
"Ba, ba đưa con đi đâu vậy?” Lâm Như Tuyết không chịu nổi tửu lượng, đầu nặng chân nhẹ, trọng lượng cả người gần như đều đặt ở trên người ba mình.
Đi theo ba đến bên cạnh một chiếc xe màu đen đậu ở cửa khu chung cư.
Lão Lâm gõ gõ cửa sổ xe, kính dán khuôn xe tối màu nhanh chóng hạ xuống.
Lại vẻ mặt tươi cười nhìn người đàn ông trong buồng lái gật đầu khom lưng chào hỏi.
Người nọ trông ngoài ba mươi tuổi, một thân âu phục màu đen, phối hợp với khuôn mặt đẹp trai băng lãnh, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Đôi mắt đen thâm trầm nhìn cũng không thèm liếc lão Lâm một cái, chỉ liếc nhìn Lâm Như Tuyết đang híp mắt, lạnh lùng nói một câu: “Lên xe đi.” Rồi thu hồi tầm mắt.
Đỡ Lâm Như Tuyết say rượu vào hàng ghế sau, Lâm Như Tuyết đã ngã xuống ghế ngủ thϊếp đi.
Nhìn theo con gái bị người đàn ông mang đi, lão Lâm sờ sờ lên dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng của mình, lại hèn mọn tưởng tượng, cảnh tượng con gái mình bị đàn ông đυ..
Lâm Như Tuyết bị một trận nước lạnh đánh thức.
"Ưʍ..." Đầu óc mê man bị nước lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lập tức làm cô tỉnh táo không ít.