Nghĩ đến đây, Mục Anh Thần đột nhiên sinh ra một cảm giác thất bại, cảm giác này anh chỉ mới trải qua từ trên người Tô Vãn Hạ.
Có lẽ mấy người bọn họ quá bắt mắt, Tô Vãn Hạ, Mạnh Xán cùng Ôn Linh Nhã đều quay đầu lại nhìn bọn họ.
Quý Hoa và Mục Sơ Dương ngay lập tức vẫy tay với Tô Vãn Hạ.
Bởi vì cách hai cửa kính, hơn nữa hiệu quả cách âm khá tốt, nên không thể nghe thấy tiếng nói chuyện.
Tô Vãn Hạ giơ năm ngón tay, sau đó làm động tác OK, lại tiếp tục trao đổi với Mạnh Xán và Ôn Linh Nhã.
Sau khoảng bốn hoặc năm phút, ba người họ cuối cùng cũng ngừng nói chuyện, chỉ chốc lát sau, Tô Vãn Hạ liền mỉm cười đi ra.
Nhìn khuôn mặt Mục Anh Thần có chút thối, Tô Vãn Hạ bĩu môi, không phải chỉ đợi có năm phút thôi sao, có cần phải thối mặt như vậy không? Trong lòng nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra khỏi miệng.
“Thực xin lỗi, làm các vị lãnh đạo đợi lâu.”
“Không có việc gì, tôi nguyện ý mỗi ngày có mỹ nữ cho tôi chờ.” Cái miệng đê tiện của Quý Hoa lại ngứa ngáy, vừa mới nói xong, Mục Anh Thần lạnh lùng liếc anh ta một cái, anh ta lập tức trở nên thành thật.
Trong lúc nói chuyện, Mạnh Xán cùng Ôn Linh Nhã cũng từ bên trong đi ra.
Ôn Linh Nhã cung kính cúi đầu trước mấy người Mục Anh Thần và Mục Phong, cô ta sẽ không bao giờ gặp riêng bất kỳ ai trong số những người này, cho dù là trong công việc, cô ta cũng hiếm khi gặp họ, càng không nói đến người đứng đầu nhà họ Mục, Mục Anh Thần.
Vừa rồi ở trong phòng làm việc, cô ta còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, không nghĩ tới thực sự lại là bọn họ, trong lòng cô ta có bao nhiêu kích động.
Mục Anh Thần gật đầu tượng trưng,
nhưng không nói gì.
Trong lòng của Ôn Linh Nhã nhất thời cảm thấy mất mát, cô ta muốn nhân cơ hội này để kéo gần quan hệ với ông chủ của mình hơn.
Mạnh Xán cũng không cảm thấy gì, vì dù sao ở nước ngoài thường xuyên tiếp xúc với một ít nhân vật quan trọng, đã thành thói quen rồi.
Anh ta chào hỏi Mục Anh Thần và những người khác bằng một nụ cười, rồi bước ra ngoài.
"Nhà thiết kế Mạnh, đến ăn tối với chúng tôi!" Tô Vãn Hạ gọi anh ta lại.
Mạnh Xán quay người lại: “Không được, tối nay trở về còn có việc, mọi người đi đi!
"Vậy thì được rồi!”
Nói xong Mạnh Xán dần biến mất trước mắt mọi người, nhưng Ôn Linh Nhã vẫn còn ở đó, cũng không đi, cũng không lên tiếng.
Tô Vãn Hạ vốn không quen biết cô ta lắm, hôm nay mới tiếp xúc, vì vậy cũng không muốn mời cô ta.
Nhưng giờ phút này cô ta vẫn đứng ở chỗ này, mấy đại nam nhân đều không mở miệng, cô là phụ nữ nếu không nhường một chút thì không thích hợp cho lắm, dù sao bọn họ cũng phải làm việc với nhau trong một thời gian dài trong tương lai.
"Cô Ôn, cô có muốn ăn tối với chúng tôi không?"
Trái tim của Ôn Linh Nhã nở hoa ngay lập tức khi nghe những lời này của Tô Vãn Hạ, vốn định mở miệng trả lời, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện mấy ông chủ lớn đều trầm mặt.
Trong lòng cô ta lộp bộp một chút, lập tức đổi lời: “Ha ha, không được, tối nay tôi có hẹn với bạn.”
Ngoài miệng cô ta nói như vậy, nhưng cũng không động đậy, còn đứng thẳng tại chỗ.
Nhìn thấy tình cảnh này, Mục Sơ Dương cau mày khó chịu, người phụ nữ này thật là ghê tởm.
"Ồ, ha ha, nếu đã như vậy, tôi cũng không gượng ép." Tô Vãn Hạ ngượng ngùng cười cười.
Ôn Linh Nhã vốn cho rằng tốt xấu gì cô ta cũng là nhân viên cực kỳ xuất sắc của Mục Thị, bây giờ cô ta đang tham gia vào dự án lớn của Bali, bốn người Mục Anh Thần sẽ có lời mời với cô ta, nhưng không ngờ, bốn người đó mặt không chút thay đổi ở một bên nhìn, tỏ vẻ không có ý định để cô ở cùng một chỗ với họ.
Nói đến đây, thật sự không đi cũng không được, cô ta cười tủm tỉm: "Vậy tôi đi trước."