Người Vợ Giả

Chương 36: Quyết định

Long vô cùng đau khổ, anh chưa từng nghĩ mọi chuyện lại trở lên như thế này, khiến anh lâm vào tình huống khó xử. Nhược Giai, người anh yêu sâu sắc, nếu nói không còn tình cảm với cô thì đó là tự lừa dối mình, sau khi biết rõ mọi chuyện, trong lòng anh cảm thấy vô cùng thương tiếc, nhưng anh cũng rất rõ ràng, anh yêu Bội Tâm, yêu sự hiền hậu của cô……….

“Long……” Lâm Bội Tâm nhẹ nhàng gọi một tiếng, anh đau khổ, cô có thể hiểu được, nói thêm: “Em biết anh khó xử, nhưng chị ấy cần anh, cho nên, anh chỉ có thể yêu chị ấy, thương chị ấy, toàn tâm toàn ý yêu chị, em sẽ chúc phúc cho hai người.”

“Bội Tâm, vậy còn em, chẳng lẽ em sẽ không đau khổ chút nào sao?” Trần Phi Long nhìn cô, đau lòng vô cùng , cô ấy luôn lương thiện như vậy, luôn nghĩ cho người khác.

“Em không sao, anh không cần lo lắng. Em sẽ cố gắng sống tốt, không gì có thể so sánh với sự sống của chị, chỉ cần chị ấy vui vẻ, em cũng sẽ hạnh phúc.” Lâm Bội Tâm làm ra vẻ tự nhiên nói.

“Em hãy cho anh thời gian để suy nghĩ, mọi chuyện quá đột ngột, anh cần bình tĩnh suy nghĩ một chút.” Trần Phi Long thấy cô gái trước mặt cố làm ra vẻ tự nhiên, nhưng trong đáy mắt lại chứa đựng sự ưu thương, hai cái cô gái này, cho dù là ai anh đều không muốn gây tổn thương .

“Không cần suy nghĩ , anh đừng quên, trong giấy kết hôn của anh là tên của chị, chị ấy là vợ hợp pháp của anh, anh có nghĩa vụ phải chăm sóc chị ấy, mang lại hạnh phúc cho chị.” Lâm Bội Tâm nén đau đớn, nói ra chuyện đau lòng này.

Lúc này, Trần Phi Long mới đột nhiên nhớ ra, đúng vậy, trong giấy kết hôn, anh với Nhược Giai vẫn là vợ chồng, vì thế anh không thể trốn tránh trách nhiệm với Nhược Giai, điều đó nói lên việc anh nhất định phải buông tha cho Bội Tâm sao.

“Long, anh muốn khi nào thì gặp chị ấy, hiện tại chị ấy rất cần anh.” Lâm Bội Tâm nhẹ giọng nói ra, tận lực không để cho sự đau khổ của mình biểu lộ ra ngoài.

“Bội Tâm, đừng ép anh nữa, cho anh thời gian, ngày mai anh sẽ cho em câu trả lời thuyết phục, được không?” Trần Phi Long biết, nếu anh đi gặp Nhược Giai, chẳng khác nào anh đã lựa chọn cô ấy, nhưng anh thật sự không đành lòng buông Bội Tâm ra.

“Được, em về trước đây.” Lâm Bội Tâm biết hiện tại anh vẫn chưa hoàn toàn có thể tiếp nhận, nên anh cần thời gian, cô tin tưởng anh nhất định sẽ lựa chọn chị .

“Bội Tâm, đừng đi, chỉ cần lẳng lặng ở bên cạnh anh là được rồi.” Trần Phi Long giữ chặt tay cô, anh nhớ cái ôm của cô, lưu luyến cảm giác có cô ở bên anh.

“Long, thực xin lỗi, chị đang chờ em ở nhà , từ nay về sau, em cũng sẽ không sẽ gọi anh là anh Long nữa.” Lâm Bội Tâm ngừng một chút, như muốn tiếp thêm chút can đảm, rồi mới nhìn anh gọi :“Anh rể.”

Trần Phi Long giống như trúng thần chú, ngây ngốc đứng ở đó, anh rể, giống như một cách xưng hô đầy châm chọc, cũng hoàn toàn phân rõ giới hạn của họ, tay anh không khỏi buông thỏng.

Lâm Bội Tâm không quay đầu lại chạy ra ngoài, đón một chiếc xe taxi, ngồi lên, nước mắt nhịn không được rơi xuống, khóc nức nở …………

Lâm Bội Tâm về đến nhà, thấy Nhược Giai đang dọn phòng, vội vàng chạy tới đoạt lấy cái khăn lau trong tay cô, dìu cô ngồi xuống ghế sopha

“Chị, việc này không cần chị làm, em sẽ làm, chị chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, tĩnh dưỡng để mau khỏe là được rồi.”

“Bội Tâm, không có việc gì đâu, để chị giúp em. Không thể để việc gì cũng bắt em làm, chỉ sợ về sau,chị có lòng mà không có sức, không có cơ hội giúp em nữa” Lâm Nhược Giai thản nhiên nói, tựa như cô có thể nhìn ra chuyện sống chết của mình .

“Chị… Sau này chị không được nói như vậy nữa, chị phải sống thật lâu, thật hạnh phúc. Chị không còn yêu anh Phi Long nữa sao? Anh ấy có lẽ đi công tác ở nước ngoài sắp về, nói không chừng sẽ đến tìm chị ngay lập tức, chị đừng ủ rũ nữa, được không???.” Lâm Bội Tâm biết, khiến chị cô cảm thấy vui sống, cũng chỉ có Trần Phi Long .

“Anh ấy sắp về đây ư?” Lâm Nhược Giai lẩm bẩm, trong mắt tràn ngập sự chờ đợi cùng vui mừng kinh ngạc, nhưng lập tức trở lên ảm đạm, cô bị như vậy, còn hy vọng xa vời rằng Long vẫn yêu thương cô sao? Cô gần như không thể yêu được nữa .

“Chị.” Lâm Bội Tâm biết cô đang lo lắng điều gì…. Lại không biết nên an ủi cô như thế nào.

“Được rồi, Bội Tâm, hôm nay em nấu món ngon gì cho chị đây?” Lâm Nhược Giai chuyển đề tài, không muốn nói thêm chuyện này nữa.

“Có chứ, chị, chị cứ nghỉ ngơi đi, em sẽ lập tức nấu, rất nhanh thôi.” Lâm Bội Tâm đứng dậy, dìu cô vào phòng ngủ.

“Bội Tâm, cám ơn em, chị lại làm em vất vả , khiến em chịu khổ rồi.” Nhìn Bội Tâm vì mình vất vả, Nhược Giai cảm động ôm lấy cô.

“Chị, chị nói gì thế, em là ai, em là em chị, có gì mà vất vả, em thích nấu cho chị ăn, sau này không được nói thế nữa, biết không? Nếu không em sẽ giận đấy.” Lâm Bội Tâm cố ý nghiêm mặt, tức giận nói.

“Được, được, chị sẽ không nói thế nữa ,về sau sẽ không bao giờ nói nữa.” Lâm Nhược Giai vội nói, đôi mắt đẹp rưng rưng lệ.

“Chị, ngủ chút đi, em đi nấu cơm, khi nào xong em sẽ gọi.” Cô dìu Nhược Giai lên giường.

“Được.”

Bội Tâm đang bận rộn trong bếp, tiếng di động đột nhiên vang lên, cô mở ra thấy người gọi đến là Vũ Văn .

“Vũ Văn, có việc gì không?” Dùng đầu và vai giữ điện thoại, còn tay thái rau cần.

“Bội Tâm, mình muốn hỏi cậu một chút, hôm nay, Trần Phi Long về, cậu nói chuyện với anh ấy thế nào” Trịnh Vũ Văn ở đầu bên kia, cẩn thận hỏi.

“Mình kể cho anh ấy nghe mọi chuyện của chị, tại sao chị phải bỏ đi, nói với anh ấy, bảo anh ấy chăm sóc chị…chỉ thế thôi.” Lâm Bội Tâm nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Anh ấy đồng ý sao?” Giọng nói của Trịnh Vũ Văn có chút khẩn trương

“Anh ấy nói anh ấy cần suy nghĩ một chút, nhưng mình biết anh ấy sẽ đồng ý, bởi vì anh ấy vẫn còn yêu chị”

“Bội Tâm, cậu thế nào?” Giọng điệu của của cô tràn ngập quan tâm. .

“Mình ổn lắm, điều gì có thể khiến chị ấy vui sống là quan trọng hơn cả, đúng rồi, cậu và Từ Tây Bác thế nào rồi?” Lâm Bội Tâm đột nhiên hỏi tới chuyện của cô.

“Tốt lắm.” Trịnh Vũ Văn thản nhiên nói, để lộ ra hương vị hạnh phúc ngọt ngào.

“Vũ Văn, cậu phải nắm chắc hạnh phúc của mình, mình sẽ chúc phúc cho hai người.” Lâm Bội Tâm cũng cảm thấy hạnh phúc cho họ.

“Uhm,chắc chắn rồi, Nhược Giai có khỏe không? Ngày mai,mình sẽ đến thăm hai người, chào nha!” Trịnh Vũ Văn nhẹ nhàng đáp ứng nói.

“Uhm, chào cậu.”



Quyết định

Trong quán bar cực kỳ ồn ào náo nhiệt, Trần Phi Long ngồi một mình ở chỗ kia, liều mạng uống hết ly này đến ly khác, trên bàn đầy những vỏ chai.

Lúc Từ Tây Bác đi vào quán bar nhìn thấy một màn này, liền nhanh tay đoạt lấy bình rượu, “Phi Long, cậu đang làm gì vậy? Tự hành hạ bản thân có thể giải quyết được mọi chuyện sao?”

“Đưa cho tôi, hãy để tôi uống.” Trần Phi Long mạnh bạo muốn cướp lại bình rượu.

“Phi Long, tớ biết trong lòng cậu đang rất khổ sở nhưng cho dù uống rượu thì có thể giải quyết được chuyện gì, sáng mai tỉnh dậy cậu không cần phải đối mặt sao.” Từ Tây Bác vừa đưa tay cầm lấy chiếc ly để qua một bên vừa nói.

“Tây Bác, cậu nói tớ nên làm gì bây giờ? Sự tình hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tớ, cậu nói tớ nên chọn Nhược Giai hay là Bội Tâm.” Trần Phi Long đau khổ dung tay ôm lấy đầu mình.

“Phi Long, tớ không biết, tớ chỉ biết, cậu chỉ có hai lựa chọn, một là chọn Nhược Giai, hai là không yêu ai cả, rời xa cả hai chị em họ”. Từ Tây Bác định hướng cho anh hai con đường.

“Tại sao tớ không thể chọn Bội Tâm?” Tuy trong men say nhưng Trần Phi Long vẫn có vài phần tỉnh táo hỏi.

“Phi Long, cậu đừng quên, các cô ấy là chị em với nhau, Bội Tâm rất thiện lương, Nhược Giai sinh bệnh như vậy, làm sao cô ấy có thể ở cùng một chỗ với cậu, để cho Nhược Giai thương tâm khổ sở, tớ cũng đã nghĩ Bội Tâm sẽ phải làm như vậy ? Trừ khi cậu quyết định, cả hai người họ cậu không yêu ai cả, nếu không cậu chỉ có thể ở chung với Nhược Giai, nói thật, Nhược Giai rất đáng thương, cô ấy cũng rất yêu cậu, Phi Long, thật ra đến lúc này rốt cuộc cậu yêu ai?”. Từ Tây Bác nhìn anh chất vấn.

“Tớ không biết, cậu có biết trước kia tớ yêu Nhược Giai biết bao nhiêu nhưng ngay thời điểm cô ấy bắt đầu biến mất trong hôn lễ, tớ rất hận cô ấy, sau đó tớ phát hiện bản thân dần dần yêu Bội Tâm, tớ đã cho rằng chuyện giữa tớ và Nhược Giai đã chấm dứt, nhưng tớ không nghĩ tới Nhược Giai lại đột nhiên trở về, còn mang theo một lý do khiến tớ không thể không yêu.” Lòng hắn thật rối loạn, trong hai tròng mắt đều là đau khổ và sự khó xử không biết lựa chọn như thế nào.

“Phi Long, hãy nên yêu Nhược Giai đi, có lẽ cô ấy không sống được bao lâu nữa, đừng để bản thân phải nuối tiếc, tớ tin tưởng tận đáy lòng cậu vẫn còn yêu cô ấy, dù sao đây cũng là quyết định của Bội Tâm.” Từ Tây Bác đề nghị với anh.

“Cái gì? Cậu nói cái gì? Nhược Giai không còn sống được bao lâu là có ý gì?”. Trần Phi Long đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn Tây Bác hỏi.

“Bội Tâm chưa nói với cậu sao? Nhược Giai chỉ có thể sống từ ba đến năm năm nữa”. Từ Tây Bác cũng kinh ngạc nói.

Trần Phi Long cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như Bội Tâm đã có nói qua nhưng bản thân anh lúc ấy chỉ lo phẫn nộ, không nghe rõ ràng, thì ra đây là lý do Bội Tâm muốn anh tiếp tục yêu Nhược Giai, mà anh giống như không theo sự lựa chọn đó.

“Phi Long, dường như Nhược Giai không có ý định muốn trở về tìm cậu, cô ấy biết sức khỏe của mình không tốt, không muốn liên lụy cậu, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ hợp pháp của cậu, nếu cô ấy biết người cậu yêu chính là em gái của mình, như vậy cô ấy nhất định sống không bằng chết, vì vậy cho dù cậu không tiếp tục yêu cô ấy, cũng chỉ có thể buông tình yêu đối với Lâm Bội Tâm, nhất định Bội Tâm sẽ không để cho chị mình thương tâm khổ sở, làm như vậy sinh mệnh của Nhược Giai sẽ nhanh chóng kết thúc. Ai, thật ra, cậu đã không có sự lựa chọn”. Từ Tây Bác thở dài, bất đắc dĩ nói.

Nghĩ đến sinh mệnh Lâm Nhược Giai nhanh chóng rơi rụng như đóa hoa, nghĩ đến người con gái mình đã từng yêu thương, nghĩ đến người con gái đó đã chịu đựng sự tra tấn của bệnh tật ốm đau vẫn còn suy nghĩ cho anh, Trần Phi Long đã có quyết định trong lòng, hạ quyết tâm ngẩng đầu lên, kiên định nói: “Tây Bác, tối mai, tớ sẽ đến thăm Nhược Giai”.

“Tốt quá, tớ sẽ cùng đi với cậu”. Từ Tây Bác biết anh đã hạ quyết tâm như vậy, có thể nói anh đã quyết định làm cho mình yêu Nhược Giai, thật ra Bội Tâm, Nhược Giai và Phi Long đều rất đáng thương.

Chuông di động dễ nghe đột nhiên vang lên, đang ở siêu thị mua một ít đồ dùng, Lâm Bội Tâm vội vàng cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên tên của Phi Long.

Bàn tay đang cầm lấy di động không tự chủ được run lên rất khẽ, anh muốn nói điều gì? Đồng ý sao? Hay không đồng ý? Cho dù quyết định thế nào đều làm cho trái tim kiên cường của cô rướm máu.

“Em nghe.” Chuông reo đã lâu, cuối cùng cô cũng bắt máy, nhưng chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ, cô đã nói qua sẽ không tiếp tục gọi anh là Long, nhưng nếu gọi anh rể, trong lòng cô như nặng tựa ngàn cân, làm cô khó có thể thốt ra khỏi miệng.

“Bội Tâm, cả ngày hôm qua, anh đã suy nghĩ cẩn thận, em nói đúng, anh nên tiếp tục yêu Nhược Giai, tối nay, anh sẽ đến gặp cô ấy.” Giọng nói Long trầm thấp của Phi Long từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến.

Nghe được quyết định của anh, nước mắt Lâm Bội Tâm bỗng nhiên trào ra từng chút từng chút, trong lòng đau đớn chua xót vô cùng, cô có chút hận bản thân mình quá yếu đuối, đây không phải là hy vọng của cô sao, cũng đã sớm đoán trước kết quả này, tại sao bây giờ lại yếu đuối khóc lóc như vậy?

“Được rồi, em sẽ chuẩn bị cơm tối chờ anh đến, tạm biệt”. Giọng của Lâm Bội Tâm giả bộ mạnh mẽ kiên cường vui vẻ, nói xong lập tức ngắt điện thoại, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Cầm lấy di động, tra danh bạ dò tìm tên anh, nhẹ nhàng xóa bỏ số điện thoại, từ nay về sau, cô với anh sẽ không còn liên quan, từ nay về sau, anh chính là chồng của chị cô.

Cô tin tưởng rằng, cho dù lòng có đau xót, dần dần sẽ được chữa khỏi, cô cũng tin tưởng chị mình và anh sẽ rất hạnh phúc.

Lau đi giọt nước mắt trong khóe mắt, Lâm Bội Tâm ở siêu thị nhanh chóng chọn mua rau dưa chuẩn bị bữa cơm tối.

Lâm Bội Tâm mang theo túi lớn túi nhỏ thở hổn hển về tới nhà.

“Bội Tâm, làm gì mua nhiều đồ ăn như vậy, sao chúng ta ăn hết?” Lâm Nhược Giai nhìn thấy Bội Tâm mua nhiều đồ ăn như vậy liền hỏi.

“Chị, buổi tối có khách, cho nên em chuẩn bị nhiều một chút.” Lâm Bội Tâm tỏ vẻ thần bí nói, cô không nói cho chị mình biết người đó là ai, cô muốn cho chị mình một sự vui mừng kinh ngạc bất ngờ.

“Ai tới vậy, Vũ Văn và Tây Bác sao?”. Lâm Nhược Giai ngẫm nghĩ nói.

“Em không nói cho chị biết đâu, chờ người đó đến chị sẽ biết, không nói với chị đâu, em bắt đầu đi chuẩn bị đây”. Lâm Bội Tâm nói xong, nhanh chân đi vào phòng bếp.

Màu sắc xanh đỏ của rau củ, đầy đủ dinh dưỡng, từ từ trên bàn đã đầy những món ăn, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, Lâm Bội Tâm chỉ còn chờ giây phút Trần Phi Long đến đây, giây phút chị mình gặp lại anh ấy, trong đôi mắt đẹp có chút thương cảm.

“Bội Tâm, thật ra là ai đến đây khiến em phải long trọng tiếp đãi như vậy.” Lâm Nhược Giai hỏi một lần nữa, vừa dứt lời chuông cửa đã vang lên.

“Chị, chị mở cửa đi, người đã đến rồi”. Lâm Bội Tâm biết Trần Phi Long đã đến, cô yêu cầu Nhược Giai đi mở cửa.