Lý Hòa Tuệ nữ giả nam trang trà trộn ở trong doanh trướng của quân y hậu phương mấy tháng này mới rút cuộc có cơ hội nhìn thấy người trong lòng vết thương chồng chất, hơi thở mong manh.
Đại vương tử Lạt Khố hôn mê trọn vẹn một tháng, Lý Hòa Tuệ cũng ngày ngày cẩn thận chăm sóc hắn.
Nhưng đám quân y đều chẩn đoán thương thế của hắn đã sớm chuyển biến tốt đẹp, vốn nên tỉnh lại, nếu còn không tỉnh lại, chỉ sợ cả đời cứ như vậy.
Lý Hòa Tuệ nghe vậy như tỉnh ra, sấm sét giữa trời quang.
Đại vương tử Lạt Khố này vẫn chưa tới hai mươi tuổi, vốn nên là tuổi tác chí khí ngút trời, hăng hái nhiệt huyết, lại phải hôn mê bất tỉnh trên giường cả đời?
Cả trái tim Lý Hòa Tuệ thật giống như bị ngâm mình ở trong nước đá, mờ mịt mất định hướng .
Ấy vậy mà vào lúc này, đại nam nhân màu da ngăm đen vẫn luôn hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, phần hông lại chậm rãi nhô lên...
Lý Hòa Tuệ cũng không phải là nữ tử khuê phòng không ra cửa lớn không bước cửa phụ, trái lại, nàng cực kỳ yêu thích đọc sách thoại bản.
Trong đó có rất nhiều bức họa miêu tả tình cảnh hương diễm giữa nam nữ.
Lý Hòa Tuệ cũng không biết lúc ấy rốt cuộc nghĩ tới điều gì, cũng có lẽ là muốn lưu lại giòng giống cho người trong lòng.
Nàng lập tức cởϊ qυầи áo kiểu nam dầy dặn ra cưỡi lên...
Nhưng dù từng xem nhiều đông cung thoại bản hơn nữa, rút cuộc cũng là một xử nữ không hề có kinh nghiệm, nàng căn bản không biết đâm vào vị trí nào.
Mà Đại vương tử Lạt Khố bị nàng cưỡi dưới thân cùng là một chim non, nam căn hùng tráng ngoại trừ chính hắn căn bản chưa từng bị người chạm qua.
Bỗng nhiên bị một nữ huyệt ấm áp non mềm chà xát lung tung một trận, ngay lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phun ra một luồng tinh đặc.
"Ưʍ..." Lý Hòa Tuệ trực tiếp bị cú bắn mạnh mẽ này làm cho toàn thân như nhũn ra.
Chỗ thẹn chưa bao giờ gặp người đó cũng bắt đầu tí tách chảy xuống mật dịch.
Đúng lúc này, nam nhân rắn rỏi màu da ngăm đen bị nàng cưỡi dưới thân bỗng nhiên mở mắt ra.
Một đôi đồng tử màu nâu nhạt sáng lóng lánh có chút cảnh giác và căm tức nhìn vào tiểu nữ nhân thanh tú muốn làm gì thì làm với hắn trên người.
Lúc này Đại vương tử Lạt Khố đã nhận ra đây chính là Huyện chủ Lý Hòa Tuệ, con gái của Quận vương Nam Dương năm trước tự xin quan hệ thông gia muốn gả cho hắn.
Hắn đang muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng trọn vẹn một tháng hôn mê, làm cho yết hầu hắn khàn khàn đến căn bản nói không ra lời.
Chỗ trúng tên nơi tim phổi cũng làm cho toàn thân hắn vô lực, không cách nào đẩy nữ tử cả gan làm loạn này xuống.
Vậy nhưng nam căn cực nóng to lớn của Đại vương tử dưới sự ma sát trơn ướt của nữ huyệt lại thức tỉnh phình to một lần nữa.
Lý Hòa Tuệ bị hắn nhìn chằm chằm đến ngực phát run, dứt khoát thừa dịp hắn không thể động đậy, hoặc là không làm, đã làm thì trực tiếp làm đến cùng cho xong.
Nàng nương theo tinh đặc vừa rồi nam nhân tiết ra cùng mật dịch mình chảy xuống, vịn gậy thịt cứng rắn lục lọi một hồi lâu.
Sau đó Lý Hòa Tuệ cảm thấy một cảm giác đau đớn của thân thể bị bổ ra mãnh liệt, đúng là cái qυყ đầυ to lớn kia đã chìm vào bên trong huyệt mềm của nàng.
Cảm nhận được huyệt nước ướŧ áŧ mãnh liệt hấp thụ, chỉ mới vào cái đầu, Đại vương tử Lạt Khố lại lần nữa không cách nào kiểm soát bắn tinh...
Lý Hòa Tuệ bị đau rút cuộc tiến hành không nổi nữa, vội vàng rút thân mặc quần áo chạy trốn.
Nàng vừa chạy, đã trực tiếp chạy trốn đến thành Tô Sát Nhĩ, một đường chạy trốn tới bên trong Kỳ Vân Bộ phía Nam.