Năm Vĩnh Phong ba mươi mốt, đầu tháng ba, xuân hàn se lạnh.
Biểu công tử phủ Tần Vương -Thôi Mộc Lâm là cháu trai của Vương Phi, bởi vì dưới gối Tần vương phi chỉ có một đứa con là thế tử, một đứa con trai và một đứa con gái khác đều chết non khi còn nhỏ rồi.
Cho nên biểu công tử này thỉnh thoảng sẽ đến Vương Phủ ở.
Ngày hôm đó hắn như thường ngày tiến vào Đông viện gặp mặt thế tử Tần Vương - biểu đệ của mình.
Thôi Mộc Lâm là một người có nam sinh nữ tướng, môi hồng răng trắng, là hình tượng thư sinh mặt trắng lưu hành nhất lúc này.
Bởi vì biểu công tử này xưa nay thích trà trộn vào thanh lâu, bên người luôn mang theo một mùi son phấn, thế tử Tần Vương lại không thích giao du cùng hắn.
Mỗi khi hắn tới gặp, thế tử cũng qua loa cho xong.
Nhưng biểu công tử này vẫn không sợ làm phiền người khác mà nhiều lần đến đây quấy rầy.
Thôi Mộc Lâm còn chưa tiến vào phòng khách của thế tử, đã bị bóng lưng một người con gái bên trong hành lang vườn hoa hớp mất hồn.
Chỉ thấy cô gái này đang mặc chiếc máy màu mẫu đơn vàng nhạt thắt ngang eo, vòng eo dương liễu bị siết quá chặt, nổi bật được bờ mông sung mãn ngạo nghẽ ưỡn lên dưới lưng.
Xuyên qua mái tóc đen nửa khoác trên vai, mơ hồ có thể nhìn thấy cái cổ thon dài trắng ngọc như mỡ đông.
Ngẫu nhiên lúc nghiêng người, bộ ngực sữa tròn trịa hơi hơi lay động, lắc lưa khiến người nhìn nóng mắt.
Nghĩ đến đây chính là thông phòng nhỏ xinh đẹp mà cô cô Vương Phi sắp xếp cho vị em họ thế tử này của hắn.
Biểu công tử này từ lúc mười ba tuổi đã nhúng chàm nha đầu bên người, rồi quanh năm trà trộn kỹ viện, ngủ qua vô số nữ nhân.
Chỉ nhìn bóng lưng nàng này Thôi Mộc Lâm đã biết, đó là một vưu vật xinh đẹp vũ mị trời sinh, hắn không khỏi thèm nhỏ dãi, chậm rãi đi lên, ánh mắt si ngốc lưu luyến trên dưới.
Bờ mông sung mãn này lắc lư đi trên đường tớ, vô cùng chọc hồn người, nếu làm từ đằng sau sẽ sảng khoái đến cực điểm...
Khang Ngọc Nghi mơ hồ phát hiện sau lưng có ánh mắt nóng rực, vô thức quay đầu lại nhìn.
Phát hiện người này đang mặc thường phục gấm vóc màu tím, lại cũng không phải là chủ tử thế tử Tần Vương điện hạ của nàng, cũng không phải là người hầu nàng từng nhìn thấy ở Đông.
Khang Ngọc Nghi lại bị ánh mắt si mê nóng bỏng đáng sợ của người này hù đến, nàng vội vàng chạy trở về bản thân bên trong nhà kề của mình đóng cửa lại.
Trở lại trong phòng nhưng lòng nàng còn sợ hãi, đưa tay che nhịp tim bịch bịch đập loạn cào cào.
Lường trước đây là nhà Đông viện của thế tử Tần Vương, cái người này hẳn không dám xằng bậy đi?
Ngày thường vì thúc giục nàng mau chóng bò lên trên giường thế tử, mẫu thân Chu thị đã mấy lần ân cần dạy bảo cho nàng.
Nàng có dáng như vậy, lại xuất thân nghèo hèn, nếu không thể thực sự trở thành người thế tử, được một danh phận thϊếp thị nghiêm chỉnh, chỉ sợ cả đời cũng khó tự bảo vệ mình.
Lúc trước nàng chưa nẩy nở thì nhận được việc làm trong phòng Vương Phi, thường ngày ít tiếp xúc cùng nam tử.
Từ khi bị Tần vương phi chọn trúng lại đi tới Đông viện này, đã liên tục nhiều lần đυ.ng với những ánh mắt nam tử da^ʍ tà đáng sợ...
Mà biểu công tử Thôi Mộc Lâm bên ngoài hành lang lại bị cái ngoái đầu nhìn lại của nàng trước lúc chạy trốn kinh diễm đến tâm thần lay động, xương cốt cũng mềm nhũn rồi.
Ngâm mình nhiều năm trong kỹ viện, vẫn là lần đầu tiên Thôi Mộc Lan nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc khiến cho lá gan hắn run thẳng như vậy.
Hắn kinh ngạc đứng nguyên chỗ hồi lâu, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến diệu kế đầu tiên, bước nhanh đi đến thư phòng thế tử.
"Em họ thế tử, nghe nói cô sắp xếp cho ngươi một nha đầu thông phòng, ngươi đã thu dùng chưa?" Thôi Mộc Lâm cười tủm tỉm nói.
Thần sắc thế tử không thay đổi, nhưng siết lấy quyển sách trên tay, thuận miệng đáp: "Vẫn chưa."
"Vừa rồi ta gặp gỡ con đĩ nhỏ kia rồi, vừa thấy ta đã lắc mông, bờ mông cứ lay lay về phía ta, thật sự là làm dáng đến cực điểm." Thôi Mộc Lâm nói xong chậc chậc lưỡi, như còn đang nhớ lại.
Lông mày thế tử bỗng nhiên vặn mạnh thêm vài phần, thần sắc nhiều thêm vài phần hung ác.
"Nếu như em họ đến nay còn chưa thu dùng nàng, nghĩ đến hẳn là không thích nàng, không bằng cho ta nhé?" Thôi Mộc Lâm rất là ngứa ngáy khó nhịn, cũng không lưu ý đến thần sắc em họ thế tử bỗng nhiên lạnh lùng nghiêm túc.
"Biểu ca vẫn nên đừng có để mắt đến bất luận người nào bên trong Đông viện đi." Ngữ khí thế tử trầm thấp, ánh mắt tàn nhẫn như chim ưng, "Ta cũng không phải là loại người hạ lưu có thể tùy ý tặng tỳ thϊếp cho người."
Thôi Mộc Lâm không khỏi bị kinh hãi.
Hắn là con út của huynh trưởng Tần vương phi -Bác Lăng Hầu, trong nhà rất nhiều huynh đệ, kế tục tước vị căn bản không tới phiên hắn.
Có thể sống được tùy ý phóng túng như vậy, cũng chủ yếu là ỷ vào người cô Vương Phi yêu thương mà thôi, hắn cũng không muốn đắc tội vị em họ thế tử này.
Cuối cùng chỉ có thể hậm hực rời khỏi Đông viện, nghĩ đến ngày khác lại tìm thủ đoạn khác đem mỹ nhân kia thu vào tay...
Chờ Thôi Mộc Lâm rời đi, lúc này thế tử cho người gọi Khang Ngọc Nghi tới, ý đồ nghiêm khắc chất vấn nàng, vì sao phải làm chuyện thông đồng làm loạn với biểu ca hắn ở trong Đông viện của hắn.
Tầm khoảng qua nửa nén hương, Khang Ngọc Nghi mới đi đến.
Khó có được đợi đến lúc thế tử điện hạ gọi đến, nàng vừa vui mừng lại ngượng ngùng chần chờ.
Dù sao nàng cũng là nha đầu thông phòng Tần vương phi sắp xếp cho thế tử điện hạ để dạy bảo chuyện phòng the, vẫn luôn không thể hoàn thành nhiệm vụ Vương Phi cho, nàng cũng thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa chuyện vừa rồ lần nữa gõ tỉnh nàng.
Nàng cố ý mặc một thân váy lụa mỏng như cánh ve bên trong áo choàng, lại cẩn thận bôi son phấn bột nước lên, trang phục lộng lẫy một phen.
Tiến vào trong thư phòng đốt địa long ấm áp như xuân, Khang Ngọc Nghi liền cởϊ áσ choàng xuống, chậm rãi đi đến phía thế tử.
Màu da trắng như tuyết như ẩn như hiện dưới váy lụa mỏng, dáng dấp cân xứng, tư thái hấp dẫn, cổ áo lại mở thật lớn, chỗ căng phồng hơn phân nửa đều lộ ra, hơi hơi rung động theo động tác của nàng.
Thế tử thấy nàng càng chạy càng gần, màu mắt chỉ một thoáng đã thay đổi.
Chợt quay mặt, ho nhẹ một tiếng, tận lực không nhìn nàng.
"Vừa rồi ngươi đã gặp biểu công tử?" Hắn nghiêng mặt, ngữ khí lạnh lùng nghiêm túc trầm thấp, nhưng mang theo hơi hơi tức giận.
Khang Ngọc Nghi vốn cũng chưa từng gặp biểu công tử của Vương Phủ, chỉ biết là cháu trai của Tần vương phi, thường xuyên đến ở trong vương phủ.
Nàng vô thức nghĩ đến nam tử mặc cẩm phục vừa rồi ở bên ngoài hành lang, dùng ánh mắt đáng sợ thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng, hẳn là biểu công tử trong miệng thế tử điện hạ.
Khang Ngọc Nghi đành phải cụp xuống đầu, nhu thuận mềm âm thanh nói: "Bẩm điện hạ, nô tỳ vừa rồi đi lại tiêu thực trong vườn hoa nhủ, tựa hồ là nhìn thấy biểu công tử."
Lúc đáp lời, nàng lại cẩn thận từng li từng tí dịch vài bước về phía trước, bàn tay nhỏ bé siết thật chặt quần áo.
Càng gần sát càng có thể cảm nhận được mùi hương ngọt ngào lộ ra trên người nàng lượn lờ nơi chóp mũi hắn.
Bình thường mùi son phấn trên thân biểu ca Thôi Mộc Lâm hắn thoáng tới gần đã cảm thấy ngán.
Nhưng trên người thông phòng nhỏ này cũng có mùi hương son phấn thoang thoảng, lại làm cho tâm thần hắn hoảng hốt.
Bờ môi anh đào thoa son của nàng càng thêm đỏ tươi so với bình thường, kiều mị ướŧ áŧ, sau khi hai gò má được thoa phấn rõ ràng một đoàn màu đỏ.
Rất hiển nhiên, trình độ trang điểm của Khang Ngọc Nghi rất có hạn, xuống tay đều quá nặng.
Vậy nhưng thế tử giống như bị yểm bùa vậy, kìm lòng không được ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của nàng.
Thế tử thầm nói không ổn, vội vàng dốc hết toàn lực điều chỉnh hơi thở, ý đồ đè xuống xao động toàn thân.
Thế mà dươиɠ ѵậŧ to lớn dưới thân rất không được việc, trong nháy mắt nàng tiến lại gần đã chổng lên trời, cứng rắn như sắt đá.
Trước lúc Khang Ngọc Nghi vào Đông viện đã nghiêm túc nghiên cứu học tập rất nhiều đông cung đồ với thuật phòng the, đương nhiên nhìn ra độ cong nhanh chóng bành trướng dưới người hắn là cái gì.
Nàng cẩn thận thăm dò cởϊ qυầи trong bên trong áo ngoài của thế tử, côn ŧᏂịŧ to lớn trong nháy mắt nhảy ra, suýt nữa đánh vào trên mặt của nàng.
Khang Ngọc Nghi duỗi bàn tay mềm non khéo léo như ngọc trắng, cầm chặt dươиɠ ѵậŧ tráng kiện hùng vĩ của hắn nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
Bộ dạng hung khí dưới thân thế tử vô cùng to lớn, qυყ đầυ phía trước giống như trứng gà, một tay nàng suýt nữa nắm không hết.
Gậy thịt lớn lần tiêu tiên bị người chạm đến rất là mẫn cảm, lỗ nhỏ trên đỉnh không ngừng tràn ra dịch thể trong suốt.
Trên người hương thơm ngọt ngào như có như không trên người nàng, bộ ngực sữa đẫy đà mềm mại phập phồng theo động tác của nàng, từng cái một cọ lấy bắp đùi tráng kiện rắn chắc của hắn.
Da thịt trần trụi sáng bóng giống như ngọc trai, làm cho người không dời được mắt, chỉ muốn vuốt ve một phen.
Dưới hai luồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ của thị giác và thân thể, không có vài cái thế tử đã căng mình, một luồng tinh đặc phun ra trên bộ ngực sữa cao ngất trắng như tuyết của Khang Ngọc Nghi.
Khang Ngọc Nghi khẽ cắn môi dưới, kiều nhan đỏ hồng, không nghĩ tới thế tử đã xuất tinh nhanh như vậy...
Thế tử luôn tránh kiêng kị những thứ da^ʍ uế này, mặc dù không thể tránh né mộng tinh, nhưng tỉnh lại thì căn bản không nhớ rõ từng mơ tới cái gì, cũng chưa từng tự tay an ủi.
Hắn thường ngày luyện công tập võ, cỡi ngựa bắn cung đi tuần quân doanh, cũng đủ để phát tiết sức lực tuổi trẻ dồi dào trên người hắn rồi.
Tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng thế tử cũng mơ hồ biết rõ xuất nhanh như vậy trên tay của nàng là một chuyện cực mất mặt.
Hắn lúc này có chút thẹn quá hoá giận, vành tai đỏ đến nóng lên, không chút do dự đứng dậy nhấc quần, xoải bước cực nhanh rời đi.
Chỉ để lại Khang Ngọc Nghi quần áo lộn xộn, bộ ngực dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng nồng, ngơ ngác ngồi chồm hỗm tại trên giường.
. . . . .
Cuối tháng 5 năm Nguyên Hi thứ năm, trước giờ tiệc thánh thọ Thái hoàng thái hậu sáu mươi tuổi.
Thôi Mộc Lâm với tư cách công tử phủ Bác Lăng Hầu, cháu ruột nhà mẹ Hoàng thái hậu, tự nhiên có tư cách tham gia yến hội ngày mai.
Các đại thần và người nhà ngày mai có thể dự tiệc đều đang dâng hương tắm rửa, hoặc với thương lượng hành trình ngày mai với người nhà.
Thôi Mộc Lâm thì vẫn trước sau như một đang phóng túng trong thanh lâu.
"Ngươi cũng biết, ngươi có hai phần tương tự quý phi nương nương với trong nội cung?" Hắn mãnh liệt đút vào hoa khôi Như Mi dung mạo xinh đẹp dưới thân, khóe miệng chứa nụ cười dâʍ đãиɠ.
"Sảng khoái... Thật lớn... Thôi công tử thật là lợi hại!" Như Mi đắm chìm tại ở bên trong tình ai, không nghe rõ hắn nói gì.
Rốt cuộc chỉ có hai phần giống, trong lòng Thôi Mộc Lâm tiếc nuối một hồi, hào hứng đột nhiên ít hơn phân nửa, qua loa làm mấy cái rồi đẩy người ra.
Qua nhiều năm như vậy Thôi Mộc Lâm vẫn chưa từng gặp được mỹ nhân có thể vượt qua Khang quý phi.
Dung mạo có thể sánh vai cùng nàng, tư thái câu người lại xa không bằng nàng.
Tư thái đầy đặn hấp dẫn như nàng, dung mạo lại xa không bằng nàng...
Hắn nhớ tới bảy năm trước bản thân đã làm một chuyện ngu xuẩn tiền mất tật mang.
Hắn nghĩ cách làm cho một thị nữ quen biết với Khang Ngọc Nghi trong Vương Phủ, lấy danh tiếng của mẫu thân Chu thị nàng, lừa gạt nàng đến trong căn phòng hẻo lánh nhất Vương Phủ, còn dụ dỗ nàng ăn vào một viên Ngọc Nữ Đan.
Ngọc Nữ Đan kia, chính là xuân dược mãn tính mà thanh lâu đệ nhất Kinh Thành – Xuân Lệ Lâu chuyên dùng để dạy dỗ người mới.
Nữ tử sử dụng uống thuốc từ nay về sau không chỉ thân thể trở nên mẫn cảm đa tình, đυ.ng một cái đã trơn ướt nhiều nước, còn có hiệu quả tránh thai.
Vẻn vẹn một viên là dược hiệu có thể kéo dài đến bốn, năm năm, nếu là thể chất yếu chút thậm chí sẽ cả đời không chửa.
Ngày đầu tiên ăn vào là hiệu quả mãnh liệt nhất, làm cho người uống thuốc dục hỏa đốt người, ngứa ngáy khó nhịn, không cao trào tiết thân ba bốn lần căn bản không cách nào giảm bớt cảm giác toàn thân khô nóng tê ngứa.
Thôi Mộc Lâm bỏ ra mười lượng vàng mới mua được một viên từ trong tay hoa khôi danh kỹ tin tưởng nhiều năm, bằng không thì đây chính là bí dược có một không hai mà Xuân Lệ Lâu không truyền ra ngoài.
Vốn muốn vào thời điểm dược hiệu mạnh nhất, lại giống như anh hùng cứu mỹ nhân xông vào vào trong phòng, chờ nàng nhiệt tình như lửa quấn lên người, xin bị hắn làm...
Chưa từng nghĩ nàng lại thừa dịp hắn không phòng bị, cắn chặt răng, nhịn xuống dược lực nghĩ cách chạy trốn.
Còn bởi vậy đánh bậy đánh bạ được thế tử Tần Vương sủng hạnh thu dùng, đã thành thϊếp thất chính thức của thế tử, thậm chí chuyên sủng đến nay, được Phong quý phi...