Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 8-2

Mặt cậu có chút hồng hồng, trán ướt đẫm mồ hôi, mắt kính vừa dày vừa to, nhìn qua có chút manh. Mới 17 tuổi, còn chưa thành niên.

Hôm nay Cố Thanh Dương ra khỏi cửa trước.

Anh là chủ tịch hội học sinh, hôm nay đến phiên anh tuần tra các lớp học nên phải đi sớm chút.

Lúc Tùy Dực bước xuống từ tòa Tiểu Tô, trên hành lang đã rất náo nhiệt.

Lão Tiêu nói không sai, kỳ thực không chỉ có lớp bọn họ, 6h30 là giờ cao điểm mà tập thể học sinh đi đến tòa dạy học. Trong nhà ăn đều là người với người, nhiều người còn đang ăn cơm mà đã lấy quyển từ đơn ra vừa ăn vừa xem.

Bên cạnh không có ba người bạn cùng phòng khác, cậu ngay lập tức trở nên trong suốt, rõ ràng hôm qua vẫn còn để ý cậu trên live, hôm nay cậu đổi quần áo gần như đã hoàn toàn biến mất trong đám người.

Phía bắc không thiếu nam sinh cao ráo, học sinh ở thành phố lớn dinh dưỡng đầy đủ nên lại càng cao hơn, cậu đứng trong đám người hoàn toàn kém nổi bật hơn hẳn.

Trong nhà ăn, rất nhiều người đang xem điện thoại.

Điện thoại nào điện thoại nấy đều đang phát livestream .

Bên cạnh có nam sinh bưng khay cơm bước qua người cậu: "Ký túc xá nam sinh có gì đẹp chứ. Thức dậy thôi mà cũng nhiều người bu lại xem như thế, Thanh Lễ sắc lang nhiều, anh Diệu và anh Tuyết của tao nguy hiểm quá."

Tùy Dực nghe vậy cũng móc điện thoại ra nhìn live một cái.

Nhiệt độ của phòng live vậy mà lại không kém hơn hôm qua là bao.

Nhiệt độ mà hotsearch mang đến, vậy mà vẫn còn duy trì.

Trong phòng ký túc, Lăng Tuyết Trúc đeo cặp sách lên, đang chuẩn bị ra khỏi cửa, mái tóc đen nhánh nhu thuận, da dẻ trắng nõn, đồng phục gọn gàng sạch sẽ. Còn Khương Thừa Diệu đang đứng ở ban công rửa mặt, mái tóc rối bời lộn xộn, tư thái biếng nhác, cảnh tượng không khác gì phim truyền hình đam mẽo.

Thảo nào con gái thích xem như vậy.

Tùy Dực nhìn ý cười không ngừng được trên gương mặt nữ sinh bàn bên cạnh, nhịn không được nhếch môi.

Ship chung cp với tui phớ hơm?

Ăn sáng xong về đến phòng học, cậu liền bắt đầu vùi đầu đọc sách.

Phòng học rất ồn ào, mọi người đều cầm sách học thuộc lòng. Tùy Dực nhập gia tùy tục, cùng đọc thuộc lòng theo mọi người.

Lúc đang đọc thì nhìn thấy Cố Thanh Dương.

Anh dẫn theo một nhóm người của hội học sinh đi tuần tra lớp học, đồng phục học sinh đoan chính, trên khuỷu tay có đeo băng tay chủ tịch hội học sinh, trông vừa đẹp trai vừa ngầu.

Tùy Dực hỏi Du Khoái: "Cố Thanh Dương lớn lên đẹp trai như vậy, nhưng hình như người theo đuổi cậu ấy không nhiều như anh Diệu nhỉ?"

Du Khoái đáp: "Bởi vì cậu ấy có đối tượng rồi í."

"Hở?" Tùy Dực ngẩn ra, "Có đối tượng?"

"Cậu ấy nói cậu ấy có một người bạn gái ngoài trường." Du Khoái nói, "Thực ra trước đây người theo đuổi cậu ấy nhiều hơn, bởi vì tính tình cậu ấy tốt hơn anh Diệu. Về sau sau khi đã biết cậu ấy có đối tượng rồi, người theo đuổi cậu ấy ít hơn hẳn, có điều người lén lút thích cậu ấy không ít. Anh Dương thế nhưng là hotboy của Thanh Lễ chúng ta đó."

Tùy Dực nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Thanh Dương đang đeo băng tay trông cao lãnh hơn rất nhiều, lại có chút cảm giác S nhã nhặn bại hoại, cũng không biết người bên cạnh anh đã nói gì, thành công chọc cười anh. Anh cười như vậy thật sự còn xán lạn hơn cả ánh nắng sáng sớm mùa thu.

Cố Thanh Dương đại khái cảm nhận được ánh mắt của cậu, anh quay về phía cậu, ngoắc ngoắc tay.

Tùy Dực ra khỏi lớp học: "Sao thế?"

"Cậu theo tớ."

Đến văn phòng hội học sinh của tòa Hối Văn phía đông, Cố Thanh Dương lấy một bộ đồng phục từ trên ghế đưa cho cậu: "Tớ thấy đồng phục của cậu không vừa người lắm, quá khổ so với cậu, nên đã nhờ người tìm bộ khác cho cậu, cậu mau thử xem."

Tùy Dực ngẩn người, cởi đồng phục trên người xuống, thay bộ mới lên.

"Cậu quả nhiên mặc số nhỏ hơn mới vừa. Cậu thật gầy." Cố Thanh Dương nói.

Cánh tay vừa thon vừa trắng, bên dưới áo thun dường như có thể thấy cả xương.

"Cảm ơn cậu." Tùy Dực nói.

Cố Thanh Dương cười: "Không cần khách sáo."

Anh cảm thấy có lẽ Tùy Dực trông quá gầy gò thành thật, đến nỗi rất dễ khiến người ta thương cảm, nhìn thấy cậu liền cảm thấy cậu rất đáng thương, muốn quan tâm cậu.

"Cậu nhận đồng phục mùa đông chưa?" Cố Thanh Dương lại hỏi.

Tùy Dực lắc lắc đầu: "Thầy nói sau lễ Quốc khánh sẽ phát đồng phục mới."

"Không biết thời gian chính xác sao, sau Quốc khánh bên này đặc biệt lạnh, cậu đợi một chút, tớ tìm cho cậu."

Tính tình của Cố Thanh Dương quá tốt, lại thân sĩ, cảm giác như anh đối với ai cũng tốt như vậy, cho nên dù được anh quan tâm như vậy Tùy Dực cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm.

Cậu tin dù đổi thành người khác, Cố Thanh Dương cũng sẽ đối đãi như vậy.

Cố Thanh Dương quả nhiên tìm thấy một bộ đồng phục mùa đông mới tinh.

Ánh nắng ban mai từ cửa sổ rọi vào, hắt một cột sáng vào văn phòng. Cố Thanh Dương đơn độc ngồi bên bàn, bên trên bày đày cúp giải thưởng.

Hai người bọn họ ra khỏi tòa Hối Văn, Tùy Dực gấp kỹ đồng phục cũ, khoát lên tay cùng với đồng phục mùa đông mới.

Ở một bên khác của thao trường, Khương Thừa Diệu đang đi tới.

Tháng chín của Giang Hải vào sáng sớm đã bắt đầu có sương, cỏ dại trên thao trường làm ướt gấu quần của hắn.

Nhìn thấy Tùy Dực và Khương Thừa Diệu vừa nói vừa cười ra khỏi tòa Hối Văn, đồng phục trên người Tùy Dực rõ ràng đã đổi, vừa người hơn nhiều, xa xa nhìn qua, đường nét cơ thể hoàn toàn không hề thua kém Cố Thanh Dương, chỉ là thấp hơn một chút.

Cố Thanh Dương cũng nhìn thấy Khương Thừa Diệu, nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, cười: "Hôm nay chủ nhiệm khẳng định rất vui."

Anh vừa dứt lời, Tiểu Hoàn Tử từ trong văn phòng đi ra, chắp tay sau lưng gật đầu: "Biểu hiện hôm nay không tồi, cứ duy trì cho tôi, mau vào lớp đọc bài đi nào."

"Cậu bỏ quần áo vào trong tủ đi." Cố Thanh Dương nói với Tùy Dực.

Tùy Dực nói: "Không cần đâu, tớ đặt trên bàn là được rồi, lúc ngủ còn có thể lót."

Cậu vừa nói xong thì quần áo trong tay đã bị Khương Thừa Diệu lấy qua. Khương Thừa Diệu lười biếng mở tủ chứa đồ 312 ra, bên trong quả nhiên trống không, hắn nhét quần áo cậu vào đó, nhẹ nhàng vung tay một cái, cửa tủ khép lại.

Cố Thanh Dương ngây ngẩn cả người.

Khương Thừa Diệu ném chìa khóa vào trong tay Tùy Dực: "Nhóc con thật phiền phức."

Nói xong sải bước dài câu ghế ra ngồi xuống.

Lão Tiêu đã đứng trên bục giảng, Tùy Dực nhanh chóng chạy về chỗ của mình.

Ét ô ét!

Cố Thanh Dương săn sóc cậu cậu cảm thấy bản tính anh vốn là như thế, thế nhưng Khương Thừa Diệu săn sóc cậu như vậy, cậu chỉ cảm thấy nguy hiểm!

Cậu móc điện thoại ra, lén lút soi soi bản thân một hồi, kéo kéo tóc mái xuống, sau đó quay đầu nhìn Khương Thừa Diệu.

Không ngờ tới Khương Thừa Diệu lại đang nhìn cậu, ánh mắt hai người gặp nhau, Tùy Dực vội vã quay đầu đi.

Cố Thanh Dương vừa mở sách ra, liền nghe thấy Khương Thừa Diệu cười một tiếng.

Anh thấy Khương Thừa Diệu mở sách ngữ văn ra, hỏi: "Hôm nay cậu không ngủ à?"

Khóe môi Khương Thừa Diệu nhếch lên một độ cong, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, đáp: "Hôm nay khá là energetic."

Cố Thanh Dương không hiểu ra sao, gương mặt tuấn lãng tràn đầy nghi hoặc.