Học Bá Song Tính Ngày Ngày Được Yêu Thương

Chương 3: Mang theo đồ lên trên lớp bị giáo viên phát hiện

Tiết đầu tiên chiều nay là tiết học của giáo viên chủ nhiệm lớp Hạ An, cả lớp học yên tĩnh chỉ còn lại giọng nói khàn khàn hấp dẫn của thầy chủ nhiệm cùng tiếng lật sách loạt xoạt thi thoảng vang lên.

Hạ An đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, rõ ràng đây là môn Toán cậu yêu thích nhất nhưng lúc này cậu lại không thể tập trung, ngồi trên ghế như ngồi lửa nóng, hàng chữ trong sách đảo quanh trước mặt.

Dươиɠ ѵậŧ giả trong cơ thể thẳng tắp cắm xuyên, Hạ An không dám tùy tiện cử động, mỗi lần cơ thể khẽ dịch chuyển là thứ đồ giả trong người lại làm huyệt nhỏ tê rần trào nước ra.

Hôm nay sau giờ nghỉ trưa Vương Vũ chưa bao giờ lảng vảng trước lớp học đã xuất hiện, đứng ở cửa sau gọi Hạ An.

Cậu ta dẫn Hạ An tới nhà vệ sinh chuyên dụng giành cho giáo viên, mấy cậu trai khóa chặt cửa lại. Vương Vũ cầm đầu dồn cậu vào một góc, tóc vàng thì lôi ra một dươиɠ ѵậŧ giả không biết lấy được từ đâu.

“Học sinh giỏi này, tối qua mấy người bọn này đều chen vào trong bé yêu của cậu, bé yêu hôm nay có còn sưng nữa không?” Vương Vũ cúi đầu nhìn Hạ An dính chặt vào một góc tường, vươn tay vuốt ve gò má trắng nõn.

Hạ An nhìn cậu trai trước mặt lại nhớ tới dáng vẻ thỏa mãn gọi mời của mình tối qua.

Tối hôm qua huyệt nhỏ lần đầu đón nhận người khác đã phải hầu hạ không biết bao nhiêu cậu trai sớm trở nên sưng đỏ vô cùng, chỉ cần bước đi thôi cũng đủ chèn ép nó đau đau nhức nhức. Vải qυầи ɭóŧ ma sát môi thịt, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây đều như đang tra tấn Hạ An.

“...” Hạ An im lặng không lên tiếng, đôi mắt lại long lanh ngập nước.

“Không nói gì chứng tỏ cậu rất thoải mái”, Tóc vàng cười nhạo: “Bạn học sinh giỏi đẹp đẽ của chúng ta quả nhiên có thiên phú dị bẩm, bé yêu nhỏ nhắn không có gì lấp đầy hẳn là đang tịch mịch lắm nhỉ?”

Lời cậu trai mới nói xong, cả đám thiếu niên đã cười ầm.

“Không phải đâu...” Hạ An nhỏ giọng cố giải thích.

“Cái dáng vẻ quyến rũ này của cậu không biết đã làm mê muội bao thằng đàn ông”, Vương Vũ nhét dươиɠ ѵậŧ giả vào tay Hạ An.

“Cắm cái này vào trong bé yêu của cậu, không được sự đồng ý của bọn này thì không được lấy ra, hãy để tất cả mọi người trong trường ta thưởng thức dáng vẻ thỏa mãn của cậu khi bé yêu được lấp đầy nhé, có được không nào?” Vương Vũ và mấy cậu trai đứng bên khoanh tay nhìn Hạ An, trong đầu lại nhớ tới bé cưng nhỏ hẹp mềm mại cắи ʍút̼ tối hôm trước.

Hạ An còn đang không biết mình phải làm gì với món đồ trong tay thì ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân đi tới. Thời gian vào tiết sắp sửa đến, nếu cậu không nhanh chóng quay về thì khi phải vừa cắm món đồ này vừa bước đi trước mắt cả lớp học, cậu nhất định sẽ run rẩy cao trào.

Hạ An do dự vài giây: “Vậy để tôi vào trong kia”.

Nói xong, cậu xoay người đi tới gian vệ sinh gần nhất.

Mấy cậu thiếu niên sao có thể cho phép cậu làm thế, Đầu Đinh lập tức vòng tay ôm Hạ An như ôm một đứa bé lên. Hạ An sợ hãi vừa định giãy giụa đã bị cậu chàng ôm đặt lên bồn rửa tay rồi.

“Thẹn thùng nỗi gì, cắm luôn ở đây đi”.

Cậu chàng thuận thế kéo quần Hạ An xuống, để lộ môi dưới múp míp sưng đỏ đang mím chặt.

“Nếu cậu không tự ra tay thì chúng tôi có thể giúp cậu, nhưng mà...” Đầu Đinh nhìn Vương Vũ, hai kẻ cùng bật cười: “Nếu chúng tôi giúp cậu thì không biết cậu có còn đủ sức ra khỏi nhà vệ sinh này nữa không”.

Nghe đến đây, Hạ An vội vàng cầu xin tha thứ “Tôi tự làm, tôi tự làm được”.

Nói xong cậu cong người tách mở hai chân, gác đùi sang hai bên mặt đá cẩm thạch đen nhánh.

Bàn tay nhỏ khẽ chạm vào cánh hoa sưng đỏ, cẩn thận dùng hai ngón tay tách môi thịt ra.

“A...” thịt mềm mẫn cảm bị ngón tay run rẩy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dòng nước trong suốt chảy xuống khe mông. Phần đầu của dươиɠ ѵậŧ giả ma sát cửa huyệt, theo sự trơn trượt mà dòng nước ban nãy tạo ra tìm được đường chui vào.

Chỉ mới hơi ma sát khe khẽ đã đủ làm cho Hạ An mềm nhũn cả người, bàn tay còn lại vịn thân dươиɠ ѵậŧ giả nhẹ nhàng chống đầu nó chui vào bên trong.

Quần đồng phục của đám thiếu niên đã phồng lên một bọc lớn, họ chửi thầm trong miệng, vươn tay xoa xoa đũng quần cách lớp vải vóc.

Mắt thấy chuông vào lớp sắp reo vang mà Hạ An vẫn chưa cắm xong đồ vào huyệt. Mấy lần cậu muốn nhấn mạnh nó vào thì nước ứa ra trơn trượt lại đẩy nó chui ra. Hạ An hơi sốt ruột, cơ thể bị đám nam sinh quan sát bùng lên ngọn lửa ham muốn, mà món đồ trong tay chính là bình chữa cháy đang cứu cậu.

Đầu vang lên âm thanh thúc giục cậu mau mau đẩy món đồ vào.

Nhanh lên, nhanh lên...

Chỉ nghe phụt một tiếng, dươиɠ ѵậŧ giả màu da chui vào trong huyệt mềm nhỏ hẹp của Hạ An, phần đuôi bên ngoài bị môi thịt bao bọc che phủ kín mít giống như nó vốn là một phần cơ thể cậu. Huyệt nhỏ cảm nhận được xúc giác lấp đầy, silicone mềm mại bị thịt bên trong chèn ép, dòng nước vương nơi cửa vào từ hồi nãy bị nó chen chỗ vẩy ra bên ngoài.

Tiếng chuông tiết học chiều vang lên, Hạ An vội vàng rời khỏi bồn rửa tay kéo kín quần lại.

“Ngàn vạn lần đừng để bọn tôi biết được cậu lén lút lấy đồ ra, hậu quả thế nào cậu tự biết”. Vương Vũ để lại một câu, bỏ đi cùng đám thiếu niên.

Hai chân mới giẫm lên mặt đất đã mềm nhũn khiến Hạ An gần như ngã quỵ. Thân dưới ngứa ngáy khó nhịn, cậu phải kẹp thật chặt hai chân mới không khiến món đồ xấu hổ trong người rơi xuống đất.

Mỗi bước đi dươиɠ ѵậŧ giả lại chuyển động một chút, dòng nước trong suốt ứa ra khỏi khe hở. Giờ phút này Hạ An chỉ muốn nằm xuống mặt đất kéo rút nó để giảm bớt nỗi niềm ham thích ở trong cơ thể mình.

Hạ An trở về lớp trễ giờ, giáo viên chủ nhiệm Từ Hồng Viễn đã đứng trên bục giảng.

Trán cậu túa ra lớp mồ hôi mỏng, thân dưới không ngừng ứa nước, cả người dính hương thơm động tình.

Cậu cắn răng lên tiếng xin phép vào lớp, giáo viên chủ nhiệm không truy cứu lý do tại sao học sinh giỏi về lớp muộn, chỉ bảo Hạ An về chỗ ngồi.

Khi đi qua bục giảng, cậu có thể cảm nhận được muôn vàn ánh mắt bạn học đang tập trung trên cơ thể mình, cảm tưởng như các bạn và thầy giáo đều đang biết trong cơ thể cậu có chứa đồ vật giả ứa nước không ngừng đi ngang qua trước mặt họ. Ý tưởng thầm kín này cho Hạ An một sự thỏa mãn cực lớn, môi răng phải mím chặt mới có thể đè nén tiếng rêи ɾỉ ra ngoài.

Nhưng khi Hạ An ngồi xuống cậu mới phát hiện ra trận tra tấn này đến giờ mới bắt đầu. Nền ghế cứng rắn đè lên gốc dươиɠ ѵậŧ giả, giống như có người đang mạnh bạo cắm vào cơ thể cậu. Tiếng nói của thầy chủ nhiệm như xa như gần, các ký tự toán học trên bảng đen dần dần mờ ào.

Hạ An lặng lẽ nâng mông lên, cây bút bị siết chặt trong bàn tay không thể nào đáp xuống mặt vở được.

Hình như giáo viên chủ nhiệm đi đến bên người cậu, một lát sau lại rời xa. Một tiết này Hạ An không nghe rõ nổi một chữ nào vào trong đầu.

Vất vả lắm tiếng chuông tan học mới vang lên, tiết tiếp theo là tiết thể dục, Hạ An đang trong trạng thái không thể nào học tiết học đó nên định trốn chạy đến nhà vệ sinh. Bỗng nhiên giáo viên chủ nhiệm của cậu cất tiếng gọi: “Hạ An, em lên phòng làm việc của tôi một lát.”

Nói xong, Từ Hồng Viễn không hề dừng chân, đi thẳng ra khỏi lớp học chẳng cho Hạ An cơ hội từ chối nào. Hạ An bất đắc dĩ phải theo chân thầy đến phòng làm việc.