Nghị Nhiên đã từng nói, thích nhìn đến hy vọng của tuổi trẻ, nhưng ánh sáng trong mắt Cố Thái, mặc dù rực rỡ, lại có một loại ảo giác làm người đau đớn.
Cô đang muốn mở miệng nói cái gì, Cố Thái từ ghế trên đứng lên, bộ dáng ngoan ngoãn mà theo Diêu Tuyển đi ra phòng học.
Nghị Nhiên yên lặng nhìn theo bóng dáng của cậu bé, luôn cảm giác có chỗ nào không thích hợp, rồi lại nhất thời không thể nói được, cô đi đến trên hành lang, xa xa mà trông thấy Diêu Tuyển nửa ngồi xổm xuống, nói chuyện với bọn trẻ ở trong bóng râm trên sân thể dục.
Lúc này có một bé gái, ngày thường chính là bạn tốt của Cố Thái, cô bé sợ hãi đi ra phòng học, đi đến trước mặt Nghị Nhiên, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: " Cô Nghị ơi, là Hách Tử Dược ném hộp bút của Cố Thái, lúc trước bạn ấy còn làm hỏng dù của Cố Thái nữa!"
Tiếng nói non nớt của bé gái còn mang theo vài phần bất an: "Hách Tử Dược còn làm hỏng màu nước của cậu ấy, bạn ấy thường xuyên giơ nắm đấm với các bạn học khác, nhưng chúng em cũng không dám nói bạn ấy, bởi vì bạn ấy rất hung dữ, còn sẽ đánh người......"
Nghị Nhiên tức khắc ôn nhu an ủi cô bé: "Cô giáo đã biết, em làm rất tốt, vô cũng dũng cảm."
Giờ phút này, Hách Tử Dược trước sau như một mà múa may nắm tay nhỏ, gương mặt mũm mĩm đỏ bừng, trái lại Cố Thái một bên, giống như chú của cậu bé vậy, không thích nói nhiều.
Sau khi Diêu Tuyển hiểu được vấn đề, dặn dò với hai đứa, lúc này mới cho bọn trẻ về lớp học, anh xoay người nhìn lại, nhìn thấy Nghị Nhiên mệt mỏi xoa xoa ấn đường, anh tiến lên cười nhẹ nói: "Cố Thái nói, Hách Tử Dược vẫn luôn thích đối nghịch với em ấy, vừa rồi em ấy liền cố ý nhắc tới tin tức vợ chồng nhỏ Cố gia đang nháo ly hôn, nói Cố Thái là đứa trẻ hư không ai muốn, Cố Thái cãi lại, nói cha em ấy bên ngoài có không chỉ có một người phụ nữ, Hách Tử Dược liền đánh."
Nghị Nhiên trong lòng cũng hiểu rõ, trẻ con đều dễ dàng trưởng thành sớm, hơn nữa phim truyền hình linh tinh độc hại, cha mẹ lại không lo làm tấm gương tốt, cứ như vậy tạo thành hậu quả bất lương.
"Tôi lại hỏi Hách Tử Dược, em ấy thừa nhận chính mình cãi nhau với Cố Thái. Nhưng mà, em ấy nói có chút mơ hồ, Cố Thái ở lớp học " nói hươu nói vượn "."
Nghị Nhiên nghe vậy khựng lại, không biết cái gọi là "Nói hươu nói vượn" này có nội dung gì, bất quá, tiểu mập mạp sẽ thẹn quá thành giận cũng là lẽ thường, cô suy nghĩ một lát, mới nói: "Xem ra còn phải đi lớp học tìm hiểu tình huống cụ thể một chút. Lần trước Hách Tử Dược rõ ràng làm dơ áo của tôi, còn ở trước mặt mẹ của em ấy không chịu thừa nhận, làm hại tôi ngược lại bị trở thành mượn đề tài. Đến nỗi Cố Thái, nguy cơ hôn nhân của cha mẹ khả năng sẽ mang đến dao động tâm lý của em ấy."
Diêu Tuyển gật gật đầu, lúc này, chân mày hơi chau lại: "Ngày đó, cô vẫn là đi?...... Xem mắt?"
Nghị Nhiên nghĩ đến tình hình khi đó, cùng với "Kết hôn chớp nhoáng" bây giờ hoàn toàn trái ngược, cô mở ra đôi tay bất đắc dĩ nói: "Đừng nhắc đến chuyện đó, đã qua lâu rồi, thầy Diêu, lần này anh tính toán mời phụ huynh hai bên?"
"Ừ, vẫn là muốn tìm bọn họ đến đây, Hách Tử Dược đã gây họa hơn một năm, cũng phải đến lúc tính toán rồi."
Anh nói, Nghị Nhiên lại lo lắng thêm: "Tôi nghe nói qua phụ huynh em ấy ngang ngược vô lý, lúc trước, việc em ấy đẩy ngã một bạn học té gãy tay, nhưng sau đó cũng không giải quyết được gì."
"Cho nên, chuyện này cô không cần nhúng tay, tôi ra mặt là được."
Diêu Tuyển nói làm Nghị Nhiên cảm thấy có chút kinh ngạc, mặc dù anh làm chủ nhiệm lớp có trách nhiệm nghĩa vụ, nhưng lời này nghe làm sao mà cảm thấy bên trong có huyền cơ.
Huống chi, bây giờ cô cũng coi như là "Nửa" phụ huynh của Cố Thái đi, thật có thể làm được khoanh tay đứng nhìn sao.
"Nhưng là, việc của Cố Thái tôi còn hy vọng......"
Cuối cùng lại là cái gì cũng chưa nói ra miệng, bởi vì bọn họ nói chuyện bị một cuộc điện thọai ngoài ý muốn điện thoại cắt ngang.
Ban đầu, khi Nghị Nhiên nhìn đến số điện thoại xa lạ còn tưởng rằng là gọi đến để đẩy mạnh tiêu thụ gì đó, nghĩ lại lại cảm thấy dãy số này có chút quen mắt, cô chần chờ một chút, vẫn là bắt máy ——
"Alo? Là Nghị Nhiên tiểu thư sao?"
Nghe thấy giọng của đối phương, cô càng cảm thấy đến quen thuộc, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, xin hỏi anh là?"
"Tôi là Tiểu Triệu, chính là trợ lý Tiểu Triệu của Cố đạo, là vậy, Cố đạo anh ấy bây giờ đang ở bệnh viện......"
......
Nghị Nhiên ngồi ở trên xe taxi, cả người cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không chỉ vì vừa khai giảng không thích ứng, mà còn có một mối quan hệ mờ nhạt khi nhắc đến khiến cô cảm thấy đầu to.
Từ lúc Tiểu Triệu truyền đến tin tức Cố Đình Xuyên bị bệnh, cô buộc phải nhanh chóng đến bệnh viện càng sớm càng tốt, nhưng hai người vừa kết hôn đã không gặp nhau hơn nửa tháng, cô có chút không quen cái thân phận "Cố phu nhân" này.
Theo lời của Tiểu Triệu, lúc ấy, Cố Đình Xuyên đã làm việc không biết ngày đêm ở phim trường mấy ngày, bởi vì bộ võ hiệp này tiến triển tương đối không thuận lợi, anh gần như mỗi ngày đều phải phát hả một lần, còn muốn tự tay làm lấy đem mỗi một việc đều làm đến mức hoàn mỹ, 24 giờ không biết bao nhiêu thời gian là nhìn chằm chằm máy quay, kết quả đột nhiên sáng sớm hôm qua phát sốt. sau đó choáng váng ngất đi.
Khi Nghị Nhiên đến bệnh viện, Tiểu Triệu ở cửa thang máy chờ, nhìn thấy cô lập tức chào hỏi, vừa nói đại khái tình huống một bên đưa cô đến trước phòng bệnh, cậu khẽ mỉm cười nói: "Thật ra là tôi tự tiện làm chủ, Cố đạo anh ấy sợ cô lo lắng, không cho tôi nói với cô, nhưng tôi nghĩ nên nói với cô một tiếng mới nên......"
Cậu nói rồi gõ cửa phòng bện, cho đến khi người đàn ông bên trong nói "Vào đi", cậu mới nghiêng người để Nghị Nhiên đi vào.
Cô đi vào đi vừa thấy, lập tức lại ngẩn ra, nơi này trước mắt nào là một cái phòng bệnh, rõ ràng là một hiện trường làm việc khác.
Có bốn, năm vị nhân viên công tác ngồi hai bên giường bệnh của Cố Đình Xuyên, trước mắt bọn họ đều là laptop và ly nước, anh mặc đồ bệnh nhân, bởi vì quá độ mệt nhọc mặt có vẻ hơi có tiều tụy, nhưng như cũ ngũ quan chói mắt, vui buồn không hiện ra, chỉ là ánh mắt nặng nề, như có ngọn lửa.
Lúc này đây, Cố đạo diễn tập trung vào làm việc, thấy cô xuất hiệncũng không ngoài ý muốn, thậm chí không có nhìn nhiều một cái, liền tiếp tục cùng những người khác nói chính sự.
Xem ra tất cả mọi người đã biết tin tứcCố Đình Xuyên suy yếu nhập viện, cô có lẽ là người cuối cùng biết được.
Nghị Nhiên bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút dư thừa, đầu quả tim giống bị người nắm một chút, tức khắc chua xót khó nén, cô đành phải nửa cúi đầu, che dấu đi cảm giác nói không nên lời kia.
Rốt cuộc, những người trước mắt này đều là đối tác hoặc là cấp dưới tính anh ngày thường vây quanh Cố đạo, bọn họ hiểu biết hết thảy chi tiết của người đàn ông này đều vượt qua cô, mặc dù...... Cô mới là vợ trên danh nghĩa.
Nghị Nhiên hơi nhíu mi, nhưng theo ánh mắt mọi người chậm rãi tụ lại lên người mình, cô đành phải nhìn về phía Cố Đình Xuyên, nghĩ thầm cứ như vậy thật sự không phải biện pháp, vì thế dưới đáy lòng đặt ra vài câu mở đầu.
Nếu trực tiếp muốn bọn họ dừng lại công việc hiển nhiên không lễ phép, cô cũng không nghĩ chính mình có lực thuyết phục như vậy, nhưng anh sốt cao phỏng chừng còn chưa có hạ, cứ như vậy tuyệt đối không được.
Cuối cùng, cô căng da đầu mở miệng: "Cố...... Đình Xuyên, anh sao rồi? Em nhận được tin tức lập tức liền chạy tới. Anh nói với Tiểu Triệu, có việc gì muốn nói với em à?"
Dứt lời, Nghị Nhiên lập tức liền cho Tiểu Triệu một cái ánh mắt, đối phương cũng là ở Cố đạo bên người nhiều năm, đã sớm bị bồi dưỡng ra bản lĩnh xem mặt đoán ý, lập tức thập phần cơ linh mà đáp lại, yên lặng nhìn mắt ông chủ nhà mình nói: "Cố đạo, vậy ngài cùng phu nhân nói chuyện đi, chúng tôi đi trước."
Mọi người theo những lời này tức khắc hết thảy nối đuôi nhau ra, nằm dựa giường bệnh Cố Đình Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô, một cái ánh mắt này cũng làm Nghị Nhiên cả người giật mình, nhưng xem thần sắc của anh hơi hoãn, nàng mới bình tĩnh lại, tìmchỗ bên cạnh anh ngồi xuống.
Cố Đình Xuyên híp mắt: "Anh có lời nói với em?"
Nghị Nhiên điều chỉnh hô hấp một chút, thong thả ung dung mà nói: "Em đó là vì lấy cớ lảng tránh mọi người. Anh không phải bởi vì quá mức mệt nhọc mới có thể sốt cao nhập viện sao? Đều như vậy còn muốn làm lụng vất vả, lỡ như ngã bệnh thật thì làm sao bây giờ?"
Cô biết những người đó cũng không dám trái ý anh, những lời này nếu không phải người thân nhất bên cạnh anh nói, ít nhất cô cũng có lập trường tới nhắc nhở anh phải chú ý thân thể của mình khỏe mạnh.
"Bộ phim đang vội, anh cũng không có biện pháp." Ánh mắt thật sâu rơi xuống trên người cô, thả lỏng mày vẫn luôn nhíu, sắc mặt tốt một ít, khóe miệng bỗng nhiên có chút giơ lên.
Cố Đình Xuyên từ trước đến nay chỉ cần có tâm, đều sẽ phát hiện chi tiết người khác không dễ phát hiện, giờ phút này cũng chú ý tới chân thật cảm xúc dưới mặt ngoài bình tĩnh: "Em đang tức giận....... Giận anh?"
Ngón tay Nghị Nhiên cầm điện thoại nắm thật chặt, không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên như thế trực tiếp hỏi ra như vậy, tâm nói ở trước mặt người đàn ông như vậy có lẽ che dấu cũng không có ý nghĩa gì, liền nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy một bụng hờn dỗi yêu cầu lên men, càng cần phát tiết: "Anh là khi nào nhập viện, em cũng không biết."
Cô hơi nhíu mi, nói chuyện có chút lầm bầm: "Thậm chí anh cũng không để Tiểu Triệu nói cho em biết trước tiên, là cho rằng em không thể giúp cái gì, hay là nói...... Quan hệ của chúng cũng đích xác không có " sâu sắc " như vậy?"
Có một cảm giác mất mát trong lòng khiến mọi người cảm thấy rằng không có nơi nào để che giấu, nàng liền tính có thể che lấp trong ánh mắt toát ra thất ý, nhưng lừa đến không được chính mình.
"Đây chỉ là thói quen nhiều năm của anh, chưa từng muốn chủ động đem tình huống của bản thân nói cho một người nào nghe, bao gồm cha mẹ, em đừng nghĩ như vậy."
Cố Đình Xuyên âm sắc trầm lãng, thật sự là rất có lừa gạt người bản lĩnh, Nghị Nhiên yên lặng mà thở dài một hơi: "Em biết anh cũng chưa nói tới sẽ nhớ đến em...... Em là nói " nghĩ đến ta ", nhưng là, ít nhất anh nên nói cho em, tình cảnh của anh, hiện huống của anh, ngay cả một công nhân viên chức của công ty anh đều biết anh ngã bệnh, nhưng em người " vợ " này lại một mực không biết,vậy không phải rất kỳ quái sao?"
Nàng sinh động biểu tình làm nguyên bản lạnh như băng phòng bệnh nhiều một ít tùy ý, Nghị Nhiên theo hắn chăm chú nhìn ánh mắt lấy hết can đảm xem qua đi: "Em chính là cảm thấy, nếu về sau đều là người một nhà, em đây cũng có trách nhiệm quan tâm đến trạng huống của thân thể anh. Em biết trước đó em cũng không có tự giác gì, nhưng, về sau ít nhất có một số việc chúng ta lẫn nhau cần câu thông, Cố Đình Xuyên, anh lần này cái gì cũng chưa nói là không đúng......"
"Nghị Nhiên, em lại đây."
Cố Đình Xuyên đánh gãy nàng lời nói, ngữ khí mang theo chút khàn khàn tiếng nói, làm nàng nhất thời nghĩ đến đêm đó bên tai nỉ non cùng an ủi, cùng với bị ấn đảo trên giường lúc sau phát sinh đủ loại tình - sự......
Khụ khụ.
Nghị Nhiên đỏ mặt đi đến bên cạnh anh, vốn dĩ nghĩ không phải hắn muốn bắt thứ gì yêu cầu hỗ trợ, kết quả, nam nhân bỗng nhiên nắm chặt tay nàng cổ tay, đem nàng một phen xả đến trước ngực, hắn môi còn dính mới vừa rồi uống dược lưu lại cay đắng, nhưng dài lâu điềm mỹ hôn cùng hương mềm môi lưỡi trằn trọc ở bên nhau, làm nàng tim đập càng thêm trầm trọng, tinh mịn hôn không tính là như thế nào lừa tình thân mật, lại có một loại dụ hoặc nhân tâm động ma lực.
Nháy mắt Cố Đình Xuyên buông cô ra, cô càng thêm kích động mà hô hấp, nhìn đến ngoài miệng anh còn dính ướŧ áŧ ánh sáng, phi thường làm người không chỗ dung thân.
"Có phải muốn như vậy hay không?" Sắc mặt anh nhàn nhạt, giống phác hoạ ra một bức tranh thuỷ mặc, tĩnh mà không tiếng động lớn: "Anh đã biết."
- ------------------------------------------------
Alo! Chú cảnh sát ơi, ở đây có lưu manh nè!!!