~ Ahuhu hôm qua làm sao mà đăng lên có một nửa edit hà, sáng mới phát hiện, xin lỗi mấy bạn đã đọc rồi nhé.
- --------------------------------------
Nghị Nhiên lần thứ N hẹn hò không thành công, trải qua một hồi giao lưu buổi tối, vị nam sinh kia tiến đến thân cận với cô cũng không có liên lạc.
Làm giáo viên ngữ văn tiểu học mới nhậm chức, công việc mỗi ngày của Nghị Nhiên cũng bận đến xoay lòng vòng, nên cũng không có quá nhiều tâm tư suy nghĩ việc "Hận gả" này.
Nhưng so với trong nhà, cô cho chính mình áp lực kỳ thật lớn hơn nữa, cô nói với Chương Dung Dung là như vậy, cảm thấy trước năm hai mươi lăm tuổi người mà mệnh trung chú định* tùy thời đều có khả năng xuất hiện, nhưng qua hai mươi lăm tuổi, liền bắt đầu cảm thấy duyên phận thật là một thứ tra tấn người.
*người mà vận mệnh mệnh đã định sẵn.
Yêu cầu của Nghị Nhiên đối với bạn trai cũng không cao, thật sự sẽ không cho rằng người đàn ông ưu tú như Cố Đình Xuyên sẽ cùng chính mình có cái gì thâm nhập giao thoa, cô chỉ là muốn tìm một đối tượng vừa lòng đẹp ý, đáng tiếc, hiện thực cũng không sẽ lý tưởng hóa.
Tựa như tối hôm qua gặp mặt vị nam thanh niên kia, công việc không tồi, tướng mạo không tồi, nhưng trong miệng nhớ mãi không quên mà nhắc đến bạn gái cũ, cô thật sự có chút xin miễn thứ cho kẻ bất tài, sau lại đối phương cũng đã nhận ra mình thất lễ, liền đơn giản không hề liên lạc.
Không đến mấy ngày, Cố Thái lại thành một học sinh ở lại trễ nhất.
Nghị Nhiên gần đây đều cố ý chú ý nhất cử nhất động của cậu nhóc, cho nên cũng liền yên lặng mà cùng cậu ngồi trong phòng học lúc chỉ còn lại hai người, cô cúi đầu xem giáo án, trộm ngắm đến bộ dáng đứa nhỏ này chuyên tâm làm bài tập, thực sự có điểm tiểu soái khí, lại còn có một ít bóng dáng của chú cậu bé......
Lúc này mới cảm thấy "Tăng ca" cũng biến thành một loại hưởng thụ.
Cũng không biết có phải nên cùng cậu bé nói chuyện một chút về việc mang dù hay không, Nghị Nhiên nghĩ nghĩ, liền liếʍ môi, ôn nhu mà nói bóng nói gió: "Cố Thái, ngày đó cô phát hiện cây dù của em trong thùng rác, hơn nữa hư rồi...... Tại sao em nói với cô, em không có mang vậy?"
Cố Thái vẫn cứ là một bộ dáng tiểu đại nhân, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Ồ, dù là em không cẩn thận làm hư rồi, nếu vô dụng liền tiện tay ném, em sợ cô sẽ nói cho phụ huynh, nên không nói sự thật."
Vẻ mặt Nghị Nhiên không quá tin tưởng: "Nhưng mà......"
Cô vừa định phát biểu một chút suy nghĩ với tư cách là giáo viên, phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, trầm thấp lại sâu không lường được: "Thật xin lỗi, hôm nay ở công ty có việc trì hoãn."
Nghị Nhiên quay đầu nhìn lại, Cố Đình Xuyên hôm nay vẫn là khoan thai tới muộn, liếc mắt một cái nhìn lại giữa mày hàm chứa một chút mệt mỏi, lại có vẻ vài phần lười biếng, khi nhìn đến cô khẽ gật đầu, không có ra vẻ: "Xin chào, cô giáo Nghị."
"Xin chào, đạo diễn Cố." Lúc này Nghị Nhiên có vẻ so với hai lần trước thoải mái hơn nhiều, cô tốc độ thu thập sách giáo khoa, đồng thời giương mắt nhìn về phía anh: "Xin cho phép tôi mê muội một chút,《 Khăn Trùm Mây Khói 》, 《 Sông Hắc Ám 》 của anh đều quay rất khá, tôi cũng coi như là fan điện ảnh của anh."
Cố Đình Xuyên nhưng thật ra ngoài ý muốn cười: "Cũng coi như là......?"
Bị người đàn ông bắt được "Lỗi trong lời nói", Nghị Nhiên trong lòng hơi nóng, bên tai cũng có chút chột dạ mà phát ngứa lên, bởi vì cô xác thật là khi nhìn đến "Thân thể" của Cố đạo diễn lúc sau, mới về tìm một ít tác phẩm cũ của anh để học bổ túc, một lúc kích động liền nói ra sự thật chính mình là gà mờ, thật là có điểm quá không lễ phép......
Cố Đình Xuyên cũng không có để ý, chính vỗ vỗ cặp nhỏ của Cố Thái, lúc chuẩn bị đi đến cửa, Nghị Nhiên nhìn đến có một người trẻ tuổi hình như là trợ lý của anh đứng ở cửa chờ, trong tay còn cầm một cái phong thư có in hoa văn, nhất thời tò mò mà nói: "Cố đạo muốn đi xem "Noman"sland" a."
Anh nghe vậy dừng một chút, xoay chuyển ánh mắt liền nhìn về phía cô: "Cô cũng biết?"
Nghị Nhiên gật gật đầu, vở kịch đang lưu diễn vòng quanh thế giới, nhưng mà, bởi vì lịch trình hai vị diễn viên cấp quốc bảo*, cả nước cũng chỉ diễn ở thành phố S này, trong đó một vị đã là hoa giáp lão nhân** diễn viên Anh quốc mà Nghị Nhiên đặc biệt thích, bất quá, lúc ban đầu cô là thông qua phim bom tấn Hollywood mới biết được đối phương, phỏng chừng cùng động cơ của Cố Đình Xuyên hoàn toàn không nhất trí.
*Diễn viên có tầm quan trọng như bảo vật quốc gia.
**Hoa giáp là chu kì hoa nở hoặc gọi là chu kì vận hành của con giáp, ở đây ý nói là họ đã lớn tuổi.
Nhưng có thể nghĩ, vé của vở kịch "Noman"sland" đều là quý giá đến xưa nay chưa từng có, có được vé không nói, nếu muốn lấy vị trí tốt một chút, sợ là đến vận dụng không ít mối quan hệ.
Những người danh nhân như Cố Đình Xuyên tất nhiên là không cần lo lắng này đó, trợ lý cách đó không xa cầm trong tay phong thư hiển nhiên chính là vé VIP của vở kịch này rồi.
"Bộ kịch đặc biệt hay, thật là một vé khó cầu." Cô cong môi cười cười, sau đó liền nói: "Tôi cũng chuẩn bị đi về, Cố Thái, ngày mai gặp nhé."
Cố Đình Xuyên nhìn cô cười dời đi đề tài, cũng nhàn nhạt mà gật đầu, đồng thời chú ý tới ánh mắt Cố Thái một bên từ thanh triệt chậm rãi mang theo điểm cười xấu xa.
Nghị Nhiên mạc danh có chút xấu hổ, cũng may Cố đạo diễn vẫn như cũ không để ý, lúc anh quay đầu lại, trợ lý đi tới tiếp nhận cặp sách thế Cố tiểu công tử, cung cung kính kính mà theo ở phía sau.
Cô cũng cầm đồ trở lại văn phòng, phát hiện trừ chính mình cũng còn có vài vị giáo viên bên trong, liền cùng mọi người nói đùa vài câu, cố tình ở cùng thời điểm, dư quang nhận thấy được người đàn ông kia không biết khi nào lại xuất hiện ở cửa văn phòng.
Nghị Nhiên đương nhiên không biết vì sao Cố Đình Xuyên đột nhiên đi vòng trở lại, cô vội vàng chạy chậm đi ra ngoài, trong vài giây này, trong đầu thoảng qua vài loại khả năng, nhưng đều không có một loại nào là tương đối đáng tin cậy.
Bằng không như thế nào sẽ thường có người nói, cứ việc Cố đạo luôn luôn là một hình mẫu của kỷ luật tự giác, những việc anh làm để có căn cứ mục đích nhưng lúc nãy cũng đâu có gì để anh quay lại đâu.
"Đạo diễn Cố, còn có chuyện gì sao?"
Cố Đình Xuyên nhàn nhạt động động hàm dưới: "Ừm, đến phía trước nói chuyện."
Hai người trầm mặc không nói mà đi một đoạn đường, Nghị Nhiên hơi căng thẳng khi ở cùng anh, ngước mắt là có thể nhìn đến bóng dáng thanh tuấn đĩnh bạt của đối phương, cao lớn mà không ai bì nổi, trong lòng cô mơ hồ có chút lo sợ bất an, nhưng lại giống như trộn lẫn nào đó hưng phấn.
Thẳng đến nơi yên tĩnh, anh mới quay mặt lại, ánh mắt thanh đạm mà đối với cô nói: "Cái này cho cô."
Cô cúi đầu, nhìn đến trong tay anh cầm đúng là một vé kịch "Noman"sland".
Sắc mặt Nghị Nhiên tức khắc đổi đổi, kinh sợ: "Không không không không được, Cố đạo, này như thế nào không biết xấu hổ."
Nhìn vị giáo viên trẻ tuổi trước mắt là một bộ dáng thật sự không dám nhận, Cố Đình Xuyên lúc này mới nhàn nhạt mà giải thích: "Đối tác của tôi cho tôi và bạn hai vé, vừa rồi trợ lý nói cho tôi, chỗ này còn dư một vé cũng là vị trí hàng phía trước, dù sao không cho người khác cũng là lãng phí, cô không cần quá để ý."
Nghị Nhiên vẫn có một loại thụ sủng nhược kinh, nhưng sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ cẩn thận một chút, trong lòng cũng không thể không đoán rằng hay là bởi vì cô là cô giáo của Cố Thái, cho nên, anh mới có dư vé cũng nghĩ đến cô.
Rốt cuộc, người đàn ông này cũng là am hiểu cùng các loại nhân sĩ *giao tiếp.
*Là những người có danh vọng, địa vị.
Nghị Nhiên đối mặt với cám dỗ lớn như vậy, lại suy nghĩ không nên nhận, Cố Đình Xuyên đợi trong chốc lát, vừa không nhiệt tình cũng không thờ ơ nhìn chăm chú cô, bình tĩnh mà tiến thêm một bước giải thích: "Tôi không phải bởi vì thân phận của cô mới làm như vậy, tôi biết giáo viên hẳn là có " đạo đức nghề nghiệp ", nhưng nếu đều là fan vở kịch này, tôi chỉ xem như giúp người đạt thành."
Có thể làm đỉnh đỉnh đại danh Cố đạo giảng ra một câu như vậy, cô nếu lại không nhận cũng liền có vẻ quá không biết điều, cũng quá làm dáng.
Giờ phút này, Cố Đình Xuyên nâng nâng tay xoa ấn đường, suy tư một lát, trong xương cốt anh có một ít tính cưỡng bách chủ nghĩa hoàn mỹ, nếu chuyện này đã làm, vậy anh liền phải suy xét xử lý đến càng thỏa đáng, vì thế lại nói: "Như vậy đi, vé trước không cho cô, đến lúc đó chờ cô đến lại nói."
Nghị Nhiên vốn định cự tuyệt một lần nữa thì bị lời nói của anh hoàn toàn dập nát, cô cũng coi như là lần đầu tiên cùng loại đại nhân vật này đơn độc tiếp xúc, không tự giác nhấp một chút môi khẽ run: "...... Vậy được, làm khó Cố đạo ngài nói đến chu đáo vậy, tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn Cố đạo."
Cố Đình Xuyên gật đầu không nói, một đôi con ngươi nhàn nhạt mà nổi lên ý cười, bộ dáng thâm thúy kia phảng phất là sóng biến cuồn cuộn dưới màn đêm.
......
Đêm trước nghỉ hè, giữa trưa nắng gắt đã có chút độc, Nghị Nhiên mỗi ngày ở trường học trừ bỏ chấm bài thi, còn hỗ trợ chủ nhiệm lớp viết sổ liên lạc cho gia đình học sinh, càng đừng nói còn phải tổng kết công tác, phân tích chất lượng...... Tóm lại là ở trước kỳ nghỉ chân chính, lại bận rộn đến xoay lòng vòng.
Thời điểm cơm trưa, trong tầm tay bỗng nhiên nhiều một chai trà ô long ướp lạnh, lớp sương trắng bên ngoài dường như đều bị hơi nóng hòa tan, biến thành một tầng bọt nước.
Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đến gương mặt trẻ tuổi mang mắt kính không vành, ánh mắt mát lạnh trên khuôn mặt văn nhã mỉm cười với chính mình, anh là giáo viên dạy Toán-Diêu Tuyển, đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp Cố Thái.
Thầy Diêu ngồi xuống liền hỏi cô: "Cô nói có việc tìm tôi?"
Nghị Nhiên gật gật đầu, trước vặn cái nắp ra uống lên cái miệng nhỏ, từ yết hầu vẫn luôn đông lạnh đến toàn thân đều mát lạnh sảng khoái, sau đó, cô đem việc trong lúc vô tình phát hiện dù của Cố Thái đúng sự thật bẩm báo, bởi vì đối phương cũng là tiền bối có kinh nghiệm chấp giáo, lại là chủ nhiệm lớp, hẳn là càng có thể cho ra phán đoán.
Diêu Tuyển ngày thường cho cô cảm giác chính là vô cùng thẹn thùng nội liễm, chỉ cần ở trước mặt nữa giới nói chuyện gần như cũng không lớn tiếng, nhưng lại là một giáo viên rất có ý thức và trách nhiệm.
Giờ phút này, anh cũng là biểu tình trầm ngâm, suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Tôi đã biết, việc này kỳ thật không nhỏ không lớn, thói quen chúng ta nói dối cũng đều là từ nhỏ dưỡng thành...... Hơn nữa, gần đây tôi quan sát Cố Thái một chút, em ấy giống như luôn luôn không thể hiểu được mà thiếu một ít dụng cụ học tập."
Nghị Nhiên trong lòng có chút hồ nghi, nhưng không có sốt ruột hỏi lại, lại uống một ngụm nước.
"Hành động nói dối của em ấy rõ ràng xác thật có chút mất tự nhiên." Diêu Tuyển ngước mắt nhìn cô, có chút lời nói tựa hồ ở bên miệng vòng thật lâu, mới yên lặng mà nói: "Tôi sẽ thừa dịp nghỉ hè đi Cố gia làm một chuyến thăm hỏi gia đình, đến lúc đó cô có muốn đi cùng tôi hay không? Tôi thấy, Cố Thái rất thích cô, có cô giáo quý mến ở, em ấy tương đối dễ dàng thả ra nội tâm."
Tâm cô nói Cố Thái thật đúng là một cái tiểu ngạo kiều*, ngày thường đối với cô không nóng không lạnh, kỳ thật chủ nhiệm lớp đều nhìn ra tâm tư nhỏ của cậu nhóc.
*Bề ngoài lạnh lùng, bên trong ôn nhu, dễ xấu hổ, nói đơn giản là ngoài lạnh trong nóng.
Lúc này, ánh mắt Diêu Tuyển đang dao động mà nhìn cô, nhưng cô đang đắm chìm trong tự hỏi cũng không có chú ý: "Đúng rồi, tôi có một cái suy đoán, có thể hay không là tiểu béo đôn lớp chúng ta làm? Hôm nay trong lớp em ấy lại huy nấm đấm với Cố Thái, có phải giữa bọn trẻ có mâu thuẫn gì hay không, có người cố ý làm gãy dù của Cố Thái, em ấy mới dấu diếm không nói?"
"Nếu thật là mâu thuẫn giữa bạn học, chúng ta khẳng định phải tìm biện pháp xử lý, nhưng là, cô Nghị, cô khả năng nên bình tĩnh lại suy xét một chút, loại việc này muốn làm tương đương phức tạp, phải quan tâm đến tính tình phụ huynh hai bên, còn phải suy xét tự thân cảm thụ của bọn trẻ, cho nên......"
Nghị Nhiên gật đầu, tiếp nhận lời anh nói: "Tôi biết, là tôi quá mức võ đoán. Trước khi trăm phần trăm xác nhận, không thể hành động thiếu suy nghĩ, không cần dễ dàng tổn thương đến tình cảm nội tâm của bọn trẻ."
"Ừ, cô nói rất đúng." Diêu Tuyển tháo mắt kính xuống, lấy khăn lau kính, mắt đen toát ra vài tia bất đắc dĩ: "Bọn trẻ mới học tiểu học, giữa bạn bè có cọ xát cũng là bình thường, đáng sợ nhất chính là những cái " ác ý " trời sinh đó, nhưng đây dù sao cũng là hiện tượng cá biệt...... Tôi tin tưởng học sinh của chúng ta sẽ không như vậy."
Cô biết lấy lập trường của Diêu Tuyển nói ra lời này cũng là nói có sách mách có chứng, học sinh "Trường học Quốc tế Habben" chỉnh thể vẫn là rất ưu tú, nhưng có học sinh cá biệt cùng phụ huynh làm giáo viên phản cảm cũng là không thể tránh được.
Liền nói tiểu mập mạp lớp của Nghị Nhiên, vẻ ngoài là một đứa trẻ hung hăng, phụ huynh của cậu bé cũng chưa chắc thấy được tôn trọng giáo viên, về bài tập về nhà của cậu bé, đức hạnh, hết thảy mặc kệ không đi quản giáo, chẳng sợ bạn gọi điện thoại cáo trạng, đối phương cũng là như gió thoảng bên tai, đến nỗi muốn bọn họ tới trường học, liền càng là so với lên trời còn khó hơn.
Lúc này, bên cạnh trùng hợp đi qua một vị nữ giáo viên trẻ tuổi của lớp khác, thời điểm quay đầu lại nhìn bọn họ, ánh mắt cười khanh khách mà tỏa sáng, Nghị Nhiên vội là cười hì hì tiếp đón: "Ai, cô giáo Quan, cùng nhau ăn cơm a."
Cô giáo Quan Dĩ Lộ gác xuống cái khay trong tay, ý cười rất sâu hiện ở đáy mắt, thực tự nhiên mà ngồi cạnh Diêu Tuyển.
Diêu Tuyển trời sinh ôn nhuận, dáng vẻ thư sinh kia lại luôn là cất giấu chút tính nết bướng bỉnh, trong mắt các giáo viên nữ là anh chàng đẹp trai độc thân nổi tiếng nhất, càng đừng nói lúc làm thầy người khác có một loại dụ hoặc "Cấm dục", ngay cả mấy em học sinh nữ đều nói thích nhất là thầy Diêu hòa ái soái khí.
Quan Dĩ Lộ cùng Diêu Tuyển vui vẻ hàn huyên trong chốc lát, liền ngẩng đầu hỏi Nghị Nhiên: "Đúng rồi, buổi tối có thể hay không, mọi người cùng đi hát karaoke phát tiết?"
"Thực xin lỗi, đêm nay thật không được a." Nghị Nhiên nhìn thoáng qua ngày trên điện thoại, càng vì xác định: "Tôi đêm nay có hẹn."
"Nha, hẹn hò a?"
Ánh mắt Diêu Tuyển gần như đồng thời hướng về phía cô, Nghị Nhiên cười, không có bất luận cái gì chột dạ mà nói: "Nếu có thể là hẹn hò, tôi liền đi ra ngoài đốt pháo."
Diêu Tuyển yên lặng không lên tiếng mà cười cười, cũng không có nói nữa, chỉ có hình dáng thanh tú kia có một vầng hào quang sâu thẳm dưới ánh sáng mặt trời buổi chiều.
- ---------------------------------------
Mấy cái nào mình đã chú thích ở chương trước sẽ không giải thích lại nhé.