Lấy Phải Anh Chồng Giả Ngốc

Chương 17: Thật muốn đem em giấu đi

Thẩm Tòng Tâm nghe vậy thì bị sặc nước, ho sặc sụa, mặt càng đỏ, nhưng vẫn không nói lời nào. Khuôn mặt yêu kiều của cô vô cùng mê hoặc. Anh nhìn cô mà trong lòng thấy ngứa ngáy, chỉ muốn ôm chầm lấy!

Hai ông bà ngồi bên kia chỉ khẽ thở dài, đúng là thằng con trai trời sinh, giả ngốc lâu quá nên mất cả liêm sỉ luôn rồi.

Ba anh lúc này lên tiếng...

"Yên tâm, sớm muộn gì cũng sớm được ăn thôi"

"Ba con nói đúng, chỉ cần khi ăn xong con cho chúng ta một tiểu bánh bao nhỏ là được"

Thẩm Tòng Tâm đích xác là bị nội thương trầm trọng, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Cái gia đình này...

Giờ thì cô cũng đã hiểu, cái vẻ mặt không có liêm sỉ đó của anh là được truyền từ đâu rồi.

Phí Nam Thành ngồi một bên miệng cười to hết cỡ, lại không ngừng nháy mắt ra ra hiệu "Ba mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không làm hai người thất vọng".

Hôm nay, trong giới thượng lưu có gia đình tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho con gái, có thiệp mời cả Phí gia, vậy nên hai vợ chồng Thẩm Tòng Tâm được ba mẹ giao phó cho đi tham gia bữa tiệc.

Thẩm Tòng Tâm tuy không thích đi những nơi giao lưu, giả tạo đó, nhưng đây là ý của ba mẹ chồng nên cô chỉ còn cách là nhận lời.

Bên trong phòng hóa trang.Thẩm Tòng Tâm được thợ trang điểm makeup nhẹ, trên người mặc một chiếc đầm dạ hội màu tím hở vai, ngắn đến đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, phía trên, bầu пɡựᴄ như ẩn như hiện chỉ sau lớp váy.

Cạch!

Cửa phòng bị người bên ngoài đẩy vào.

Phí Nam Thành đã thay một bộ áo-vét đen thẳng tắp, bên trong mặc áo sơ mi trắng, hai cái cúc áo được bung ra, lộ ra l*иg пɡựᴄ cường tráng.

Xuất hiện trước mắt anh, chính là dáng vẻ yêu kiều quyến rũ của cô, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt to tròn trong suốt, lại mang mùi hương tinh khiết dịu nhẹ của người cô, làm cho người khác có cảm giác chỉ muốn phạm tội.

Anh mở to mắt nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, rồi dừng lại ở trước пɡựᴄ cô...Ực...Nuốt khô cổ họng một cái.

"Anh...Anh nhìn gì vậy?"

Thẩm Tòng Tâm thấy anh nhìn mình không chớp mắt như vậy, liền đỏ mặt nói lí nhí...Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên cô ăn mặc như vậy trước mặt anh a.

"Vợ..."

"Gì...Gì vậy"

"A Thành muốn..."

Hắn miệng đắng lưỡi khô, nuốt một ngụm nước bọt nói.

"Vợ...cởi bộ đồ đó ra"

"Hả?"

Vừa dứt lời xong, anh đã đi đến chỗ cô, vòng tay vây kín cô, từ từ áp sát cô vào tường.

Thình thịch...Thình thịch...

Ở khoảng cách gần như vậy Thẩm Tòng Tâm có thể cảm nhận rõ ràng trái tim hai người đang không ngừng đập thình thịch.

" Phí Nam Thành, anh...anh mau bỏ em ra"

"Vợ..." Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, không nói hai lời, liền cúi xuống hôn cô.

"Ưm"

Thẩm Tòng Tâm chỉ biết trợn to mắt nhìn anh, lại bị đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng tách răng cô ra, chui vào trong khoang miệng cô rồi quấn lấy đầu lưỡi cô.

Nụ hôn của anh vừa nóng bỏng vừa có chút thô lỗ, làm đôi môi cô sưng tấy.

"Tiểu Ô.." anh lưu luyến dời môi cô ra, thì thào vào tai cô.

"Mau cởi bộ đồ này ra đi"

"Gì cơ?"

"A Thành không thích"

"Tại sao..."

"Vì...Vợ mặc như thế trông xấu chết đi được"

Bùng!

Thẩm Tòng Tâm không tin vào tai mình, ngẩng đầu lên, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.

"Có thật...xấu lắm không?"

"Ừm, rất xấu, A Thành không thích vợ mặc xấu như vậy"

"Vợ ở đây đợi chồng, A Thành sẽ cho người mang một bộ đồ khác đẹp hơn đến cho vợ thay"

Không đợi cô đồng ý, anh đã buông cô ra, rồi nhanh chóng bước đi ra ngoài.

--------

Bên ngoài.

"Alo"

Giọng anh lạnh lùng nói vào điejen thoại " Có phải cậu chán sống rồi không"

"Lão...Lão Đại có...Có gì không? Sao tự dưng nổi nóng với em"

"Tôi bảo cậu mang đầm dạ hội đến cho vợ tôi, mà cậu gửi đến cái đầm quái quỷ gì vậy? Hở hang như vậy mà cũng muốn cho cô ấy mặc, đầu óc cậu bị ngu rồi sao"

"Lão Đại, em thấy đẹp mà, với lại cái đó là do nhân viên nữ chọn cho em, hơn nữa, Giám đốc Mạnh Hữa còn nói là chắc chắn anh sẽ thích"

"Thích...Thích cái đầu cậu, con mắt nào của cậu thấy nó đẹp, nhanh lên, tôi cho cậu 5 phút gửi bộ đồ khác đến đây, nhất định không được hở trên hở dưới như bộ lúc nãy"

"Lão Đại..."

Người bên kia còn chưa nói xong, anh đã cúp điện thoại cái "rụp".

Tần Lục Minh chỉ biết vò đầu bứt tóc, Lão Đại cậu có phải là người tối cổ rồi không? Bộ đầm đó cậu cũng đã xem qua có thấy hở hang chỗ nào đâu, haizzz...Nhất định là Lão Đại sợ chị dâu quá đẹp nên bị người khác dòm ngó đây mà.

Âyy...Số cậu thật là khổ, sao lại có một tên Boss vừa hẹp hòi vừa hay ghen tuông như vậy chứ, huhu thật tội nghiệp cho Chị dâu.

------

Phí Nam Thành vừa mới điện xong, khuôn mặt đẹp trai không khỏi đen xì lại...Nghĩ đến thân thể mềm mại gợi cảm của cô lúc nãy lại khiến anh một bộ dạng khô nóng.

Chết tiệt! Cô mặc bộ đồ đó quyến rũ như vậy, làm anh suýt chút nữa không khống chế được mà muốn cô ngay tại chỗ...Chứ đừng nói đến đưa cô đi tham dự bữa tiệc mà bị bao nhiêu ánh mắt của những gã đàn ông ở đó nhòm ngó thèm thuồng, chẳng khác gì mấy con sói đói...Lúc đó, có phải muốn anh tức chết không...

Aaa...Tức chết anh mất thôi! Cô vợ bé nhỏ của anh ..Thật chỉ muốn đem cô giấu đi vào trong túi áo để hảo hảo yêu thương thôi a!