Em Là Núi Sông Vô Vàn Của Anh

Chương 44: Khuynh Khuynh ôm một cái liền hết khó chịu.

Cho nên khí thế quét ngang cả lớp của cô trong nháy mắt liền yếu đi.

Tần Khuynh thông minh rung đùi đắc ý cho ra kết luận, ông trời phái Cố Thành Uyên đến, là ngăn cản cô đùa giỡn đẹp trai.

“Khuynh Khuynh.”

Cô phục hồi tinh thần lại, cảm thấy bên tai một cỗ nhiệt khí bổ nhào tới.

Còn mang theo mùi rượu.

Chậc, say không nhẹ.

Hai cánh tay Cố Thành Uyên ôm lấy cô: "Khuynh Khuynh, tôi khó chịu!”

Khóe miệng Tần Khuynh nhếch lên, sau khi thang máy mở ra thì dẫn anh đi vào.

Cho rằng anh đứng không vững sẽ ngã trái ngã phải, kết quả ôm cô rất chặt.

Đôi khi vẫn là cô không đứng vững, dựa vào anh giữ cân bằng.

“Cậu...trước tiên buông ra, tựa vào bên cạnh”. Cô cảm thấy như vậy rất không thoải mái.

Giống như bị giam cầm, không nhúc nhích được.

Cố Thành Uyên cúi đầu khom xuống cổ cô: "Chỉ muốn dựa vào Khuynh Khuynh.”

Tần Khuynh Khuynh: "…"

Lúc này mới uống một chén mà đã như vậy, uống thêm mấy chén có phải là muốn lên trời hay không?

Cô ho nhẹ một tiếng, kéo áo khoác bỏ ra, nhân cơ hội kéo dài khoảng cách với Cố Thành Uyên.

“Cậu đứng đó đừng nhúc nhích!”

Cố Thành Uyên nghe lời bất động, dù sao Khuynh Khuynh cũng ở ngay trước mắt, muốn ôm lúc nào thì ôm.

Quan trọng nhất là anh say.

Anh uống rượu, cho nên làm chuyện gì Khuynh Khuynh sẽ không phản bác lại.

Cũng sẽ không cho rằng anh ôm tâm tư gì.

Mặc dù...... Anh thật sự rất muốn rất muốn Khuynh Khuynh bên cạnh chỉ có một mình anh.

Cái gì Hứa Lâm Dụ, cái gì Tiền Thác, toàn bộ đều không có.

Tần Khuynh Khuynh nhìn anh ngoan ngoãn, đột nhiên cảm thấy Cố Thành Uyên sau khi uống say không phá người, rất tốt.

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, giơ áo khoác về phía anh: "Mặc vào!”

Cố Thành Uyên không nói một tiếng liền đem áo khoác mặc vào.

Mặc được một nửa, lại cúi người lại, thuận tay quấn áo lên người Tần Khuynh.

Tần Khuynh Khuynh hết chỗ nói: "Lại làm gì?”

Cố Thành Uyên giương mắt nhìn cô, trong mắt trong suốt: "Khuynh khuynh lạnh.”

Vừa rồi đỡ anh một đường đi tới thang máy đều đổ mồ hôi...... Cô ấy có lạnh không?

Cố Thành Uyên bây giờ giống như người già trẻ lại, cô kiên nhẫn giải thích, "Vừa rồi cậu ôm tôi, không lạnh."

Người nào đó nhất quyết không buông tha: “Nhưng lúc ăn cơm cậu vẫn khoác quần áo của Hứa Lâm Dụ.”

Trong giọng nói mang theo u oán, ánh mắt cũng vậy.

Không ai không lên án sự thật cô vứt bỏ anh.

Tần Khuynh Khuynh sửng sốt, không đúng, sao trông anh ta giống một người phụ nữ bị ruồng bỏ vậy?

Cô chính là người phụ lòng kia.

Cô khoác áo Hứa Lâm Dụ thì làm sao?

Cố Thành Uyên có lạnh hay không đối với Hứa Lâm Dụ, còn rất có thể nói dối.

Vừa lúc cửa thang máy mở ra, trong đại sảnh lầu một có gió, Tần Khuynh Khuynh chăm sóc người nào đó uống say, lạnh lùng nói: "Tự cậu mặc vào đi.”

Cố Thành Uyên giật mình hai giây, yên lặng mặc áo khoác lên người, sau đó lại tựa vào người cô như không có xương.

Hai tay rất là tự nhiên ôm lấy cô, lý do đầy đủ: "Tôi ôm cậu, Khuynh Khuynh sẽ không lạnh."

Huyệt thái dương Tần Khuynh Khuynh đau nhức.

Sao lại để cô gặp Cố Thành Uyên chứ.

Bước đi gian nan đi tới cửa khách sạn, dọc theo đường đi còn thu hoạch không ít ánh mắt hề hước kỳ quái.

Hết lần này tới lần khác còn tránh không thể tránh.

Cố Thành Uyên tỉnh táo coi như là giảng đạo lý, uống say liền giống như hỗn đản cái gì cũng nghe không lọt.

Cô vẫy tay đón một chiếc taxi, "Bác tài, đi Lan Loan.”

Sau khi Cố Thành Uyên ngồi vào, cả người lại nghiêng tới ôm lấy cô.

Đầu tựa vào vai cô, giữa hai cánh mũi là mùi thơm của tóc cô.

Tần Khuynh Khuynh từ nhỏ đến lớn đều để tóc ngắn ngang vai.

Đôi khi còn chưa tới vai.

Anh nhớ rõ Ngụy Bác Vũ nói, lúc kết hôn chụp ảnh cưới, cô gái tóc dài bồng bềnh là đẹp nhất.

Anh không để ở trong lòng, bởi vì, Khuynh Khuynh mới là đẹp nhất, tóc ngắn Khuynh Khuynh đẹp, tóc dài Khuynh Khuynh cũng đẹp...

Tài xế ngồi phía trước không chịu ngồi yên muốn nói chuyện, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo hỏi, "Đây là bạn trai cô à?"

Tần Khuynh Khuynh cười gượng hai tiếng: "Không phải...”

“Không à?”

Tài xế nhìn ánh mắt hai người bọn họ thay đổi, đây đều ôm ôm ấp còn không phải là tình nhân sao?

Cố Thành Uyên cọ cọ bả vai Tần Khuynh Khuynh, mở mắt, ý cười dịu dàng, "Tôi là vị hôn phu của cô ấy."

Tần Khuynh Khuynh: "...”

Cô sớm nên biết sẽ là như vậy...

Vấn đề này Cố Thành Uyên luôn trả lời tích cực.

“Ha ha...... Như vậy a, tôi đã nói rồi, nhất định là một đôi!”

Chú tài xế bóc kẹo ăn hết sức vui vẻ, trong miệng còn ngâm nga hai câu tiểu khúc.

Tần Khuynh Khuynh cúi đầu nhìn Cố Thành Uyên, không thấy rõ biểu tình trên mặt anh.

Lông mi anh thật dài, che đi rất nhiều thứ trong mắt.

Tần Khuynh nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố Vân ban đêm ánh đèn rực rỡ, không kém thủ đô.

Anh thích Khương Yên, sao còn có thể yên tâm thoải mái nói ra chuyện hôn ước này...

Quả thật là do rượu gây họa.

Lúc giao lộ phía trước là đèn đỏ, tài xế nhìn hai người một cái, lại không nhịn được mở miệng: "Đính hôn lúc nào vậy?"

Không khí yên tĩnh một lần nữa bị phá vỡ.

Tần Khuynh ngượng ngùng cười: "Không nhớ rõ.”

Cô thật sự không biết đặt lúc nào.

Cố Thành Uyên cười nhẹ hai tiếng, ngồi ở ghế sau không gian rộng rãi, nghe mê người.

“Trước ngày trăng tròn của cô ấy.”

Hồi cấp hai anh nghe mẹ nhắc tới, lặng lẽ ghi nhớ.

Ngày đính hôn với Khuynh Khuynh, phải rõ ràng.

Trăng tròn?

Chú tài xế mở to hai mắt, trực tiếp nói một câu, "Khá lắm! Hứa hôn a!”

Thời buổi này hứa hôn không thường thấy.

Cố Thành Uyên ôm chặt Tần Khuynh Khuynh, cằm đặt trên vai cô, ánh mắt sáng quắc, "Đúng không Khuynh Khuynh?”

Là hứa hôn từ lúc bé, thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn, rồi đến tuổi già đều phải ở bên nhau.

Tần Khuynh tim đập dồn dập, theo bản năng muốn dịch sang bên cạnh.

Nhưng anh ôm chặt, một chút cũng không nhúc nhích được.

Thật lâu không đợi được cô trả lời, ánh mắt anh ảm đạm, nghiêng đầu gối lên vai cô, "Khuynh Khuynh, tôi khó chịu"

Trong lòng khó chịu.

Tần Khuynh phục hồi tinh thần lại, ánh mắt mơ hồ.

Cô...... Hình như lại đỏ mặt.

So với lúc nói chuyện với anh trai nam thần mặt đỏ không giống nhau, không phải vì khẩn trương, không phải vì sùng bái, mà đơn thuần... Mặt đỏ, còn trộn lẫn một chút...Chờ đợi.

Chết tiệt!

Thật đáng sợ.

Không nghĩ tới Cố Thành Uyên sau khi uống say lại trêu chọc như vậy?

Đến lúc đó anh thật không lo không đuổi kịp Khương Yên, cho anh một chai rượu trắng, anh có thể làm cho tất cả nữ sinh đối với anh thầm hứa.

Cũng may, sức đề kháng của cô đủ mạnh.

Cũng chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi màu sắc.

Không sao đâu.

Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, "Đợi lát nữa về đến nhà uống chút nước, lại nhẫn nhịn đi, ai cho cậu uống rượu?"

Khóe miệng Cố Thành Uyên khẽ nhếch lên, lắc đầu: "Không uống cũng khó chịu.”

Trong lòng khó chịu.

Như thế nào cũng khó chịu.

Tần Khuynh Khuynh nhíu mày, "Tôi sợ không phải cậu bị đau dạ dày chứ?”

Cô lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho mẹ Cố, còn chưa gọi ra, tay phải đã bị Cố Thành Uyên túm lại.

“Khuynh Khuynh ôm một cái sẽ không khó chịu.”

Tần Khuynh Khuynh liếc nhìn chú tài xế cười trộm phía trước, mặt không chịu thua kém lại đỏ lên.

Sự thật chứng minh, Cố Thành Uyên chỉ là uống say nói mê sảng.

Được rồi, sau này Cố Thành Uyên uống rượu, cô nhất định phải cách anh mười vạn tám ngàn dặm.

Dễ dàng bị tai ương.

Một lát sau......

“Cố Thành Uyên!”

Tần Khuynh Khuynh đột nhiên nghiêm trang gọi anh.

“Hả?”

Người nào đó cũng không ngẩng đầu lên hừ một tiếng.

Tần Khuynh Khuynh: "…"

“Cậu có thể buông tôi ra không, cổ cứng rồi!”

Cố Thành Uyên ngẩng đầu, đáng thương nhìn cô, "Không nghĩ tới.”

Thấy Tần Khuynh Khuynh có ý muốn phát hỏa, anh vội vàng ngồi thẳng, không đợi Tần Khuynh Khuynh thở phào nhẹ nhõm, cánh tay anh duỗi ra ôm lấy cô.

Để cô được anh ôm vào lòng với tư thế tựa vào ngực anh.

Bang bang!

Bang bang!

Bang bang!

Là...... Tiếng tim đập?

Tần Khuynh Khuynh cảm thấy cổ càng cứng hơn...