Vương Phi

Chương 15: Muội muốn ở bên cạnh ngài ấy.

Chương 15: Muội muốn ở bên cạnh ngài ấy

Hôm nay phủ Thừa tướng rất đông đủ, sau một loạt động tác hành lễ và những lời lẽ khách sáo, Đường Chính cho người mang lễ vật vào trong, sau đó là một bữa cơm ‘gia đình’.

Bữa cơm này không cần nói cũng biết là diễn ra trong bầu không khí yên tĩnh đến mức một sợi tóc rơi xuống cũng tạo ra tiếng động. Ăn xong lại uống trà, đa phần đều là Đường Chính và Thẩm thừa tướng trò chuyện với nhau về chuyện triều chính, Thẩm Khải Uy thỉnh thoảng chen vào vài câu.

Ba người Thẩm Diệp Anh, Lương Thụy, Thẩm phu nhân từ đầu tới cuối một mực giữ im lặng.

Thẩm Diệp Anh nghe đến nhức đầu. Thì ra hai người ở phe đối lập lại còn nhiều chủ đề chung để nói như vậy. Nhìn bề ngoài nào có giống kẻ thù ngươi chết ta sống đâu chứ, rõ ràng rất hòa hợp.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, đây mới là đỉnh cao của giả tạo, so với nàng ở kiếp trước phải cao hơn một bậc. Không, cao hơn hai bậc.

“Ta và vương gia đến thư phòng bàn chuyện một lúc.”

Câu nói của Thẩm thừa tướng làm thần kinh đang căng như dây đàn của Thẩm Diệp Anh được thả lỏng. Chỉ ăn một bữa cơm, uống một chén trà mà mất hơn một canh giờ, lại còn bàn chuyện chính sự như đang ngồi dự hội nghị. Nàng im lặng lâu đến nổi nghĩ bản thân mất luôn khả năng ngôn ngữ.

Thẩm thừa tướng đứng lên làm động tác mời, Đường Chính khẽ gật đầu rồi chắp hai tay sau lưng đi trước, Thẩm thừa tướng nối bước theo sau. Nhìn dáng vẻ này, dù Thẩm thừa tướng bản thân có khí chất hơn người thì khí chất trên người Đường Chính vẫn giống như bậc bề trên. Đó chính là khí chất vương giả.

Không hiểu sao Thẩm Diệp Anh thấy Đường Chính hôm nay càng đẹp trai hơn một chút. Có lẽ đây là cảm giác ngưỡng mộ đơn thuần của thiếu nữ đối với kẻ mạnh.

Nơi này còn lại ba nữ nhân, Thẩm Khải Uy không tiện ở lại, hắn viện cớ ra ngoài.

Lúc này bầu không khí như được một làn gió mát thổi qua, biến đổi hoàn toàn, trở nên vô cùng dễ chịu.

“Anh Nhi, con gả vào vương phủ có thấy chỗ nào không quen không?” Thẩm phu nhân ân cần hỏi han, lấy một cái bánh hoa quế cho Thẩm Diệp Anh.

“Mọi thứ rất tốt ạ!” Trong lòng nàng thấy ấm áp, giọng điệu trở nên ngoan ngoãn lạ thường.

Thẩm phu nhân nhìn con gái sắc mặt hồng hào thì yên tâm, nhìn thần sắc nàng có thể thấy Đường Chính đối xử với nàng không tệ.

“Đại ca trở về, đại tẩu quay về phủ Tướng quân, mẹ ở đây một mình chắc là buồn lắm.” Nàng nhìn trên mái tóc dày được búi cao của bà đã loáng thoáng tóc bạc, trong lòng khẽ dao động.

Một tiếng ‘mẹ’ này làm nàng thật sự nghĩ bà là mẹ mình. Dù không phải cốt nhục thân sinh, người này vẫn là mẹ nàng.

Người ‘mẹ’ trên danh nghĩa còn tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần người mẹ đã sinh ra nàng.

Nghe lời nàng nói, ý cười trên môi bà rất đậm, được con gái quan tâm ai mà không vui cơ chứ: “Không buồn, không buồn chút nào, ngày nào Tiểu Thụy cũng lặn lội từ phủ Tướng quân đến đây trò chuyện với mẹ mà.”

Bà nhìn Lương Thụy, ánh mắt vô cùng hài lòng với người con dâu này.

“Vậy thì tốt quá, đại tẩu vất vả rồi.” Nàng cũng mỉm cười. Lương Thụy hiền lương thục đức, lại còn hiếu thảo, hiểu chuyện, bây giờ đào đâu ra một người con dâu tốt hơn vậy nữa. Thẩm Khải Uy quanh năm ở nhà không được mấy ngày, người đại tẩu này của nàng thật sự là thay hắn tận tâm tận hiếu.

Lương Thụy nở nụ cười: “Là bổn phận của con cháu, sao có thể nói là vất vả được.”

Lương Thụy rất xinh đẹp, nét đẹp sắc xảo mê hoặc, ngược lại tính tình lại hiền lành mềm dẻo. Trong lòng Thẩm Diệp Anh cảm thán, nếu nàng là Thẩm Khải Uy, cưới được người vợ thế này chỉ hận không thể ngày ngày ở nhà ôm mỹ nhân, làm gì còn tâm trạng lên chiến trường gϊếŧ giặc nữa.

“Đại tẩu tuy là chị dâu nhưng ta xem Anh Nhi không khác gì muội muội ruột, muội gả ra ngoài, mấy ngày nay trong lòng ta đều thấy mất mát. Nghĩ đi nghĩ lại, đại tẩu không có gì để tặng muội, chỉ có vòng ngọc ta mang theo trên người từ nhỏ này, nay ta tặng muội xem như là tấm lòng của trưởng tỷ.” Lương Thụy tháo vòng ngọc trên cổ tay ra, đưa cho nàng.

Vòng bạch ngọc pha chút sắc xanh, trông vô cùng tao nhã. Nàng nhìn thì thích mắt, nhưng vô công bất thụ lộc. Hơn nữa giao tình giữa Lương Thụy và Thẩm Diệp Anh lúc trước không liên quan đến nàng, sao nàng có thể nhận vật quý giá như vậy. Vật này là Lương Thụy mang theo từ nhỏ đấy.

“Đồ quý giá như vậy, Anh Nhi không dám nhận.” Nàng lễ phép giơ tay ngăn Lương Thụy đưa chiếc vòng đến.

Trong mắt Lương Thụy hiện lên vẻ ủ rũ trông thấy. Có vẻ bị hành động khước từ của nàng làm tổn thương.

Bầu không khí có hơi ngượng ngập, Thẩm Diệp Anh không ngờ trái tim nhỏ bé của Lương Thụy dễ bị tổn thương đến vậy. Quả nhiên nước mắt của mỹ nhân dìm được ba tòa thành, Thẩm Diệp Anh chỉ đơn thuần là khách sáo nhưng bây giờ lại cảm thấy bản thân không lễ độ.

Thẩm phu nhân lên tiếng hóa giải tình huống khó xử: “Dù gì cũng là tấm lòng của Tiểu Thụy, con cứ nhận lấy đi.”

Nàng mím môi, bởi vì những thứ này không thuộc về nàng, những thứ này vốn phải là của Thẩm Diệp Anh nguyên chủ.

Nhưng nàng không cách nào khước từ nữa, Lương Thụy vui vẻ đeo vòng ngọc cho nàng.

Nàng đã từng nói, đã dùng cái tên Thẩm Diệp Anh này, nàng sẽ dốc sức làm trong bổn phận. Nàng tận lực cảm nhận bầu không khí ấm áp hiện tại, trong lòng lại cháy lên quyết tâm ngăn Thẩm thừa tướng tạo phản.

“Đa tạ đại tẩu. Anh Nhi hiện đã thành thân, ít khi về thăm nhà, sức khỏe cha mẹ vẫn mong đại tẩu giúp ta chú ý nhiều hơn.” Đây là điều Thẩm Diệp Anh nguyên chủ để ý.

“Nhất định sẽ.” Lương Thụy đáp ứng.

“Mẹ, con đi tìm đại ca có chút việc, mẹ và đại tẩu từ từ dùng trà.” Nàng nói với Thẩm phu nhân.

Bà mỉm cười gật đầu: “Đi đi.”

……

Thẩm Khải Uy ngồi ngoài đại sảnh, mày cau lại, bộ dạng đang suy nghĩ rất chăm chú.

“Đại ca!” Thẩm Diệp Anh cất giọng gọi.

Thẩm Khải Uy quay đầu lại nhìn nàng: “Anh Nhi!”

“Huynh có chuyện phiền lòng sao?” Nàng tiến lại gần, ân cần hỏi.

Thẩm Khải Uy khẽ lắc đầu: “Ngồi đi!” Hắn chỉ vào cái ghế bên cạnh.

“Chiến sự ở phương Nam kết thúc, huynh nên vui mừng mới phải. Mặt mày ủ dột như vậy, làm như sắp có nơi nào nổ ra chiến tranh nữa không bằng.” Nàng giở giọng trêu đùa.

“Anh Nhi! Chuyện quốc gia đại sự không được lấy ra để đùa bỡn.” Thẩm Khải Uy nghiêm mặt.

Bị quở trách, nàng cũng chỉ mỉm cười: “Xem huynh kìa, ở cùng với đám đàn ông trong quân đội, cả người cũng trở nên cục tính. Huynh vẫn nên ở nhà bầu bạn với đại tẩu nhiều hơn, biết đâu lây được chút dịu dàng của tẩu ấy.”

Nghe nhắc đến Lương Thụy, thần sắc Thẩm Khải Uy bất chợt mềm mại hẳn ra.

“Bao năm qua quả thật ủy khuất cho nàng.” Hắn tự trách.

“Xem ra đại ca và đại tẩu tuy xa mặt nhưng không cách lòng, thật đáng để người ta ngưỡng mộ.”

Nghe đến đây, vẻ nghiêm nghị ban nãy của Thẩm Khải Uy tan biến hết sạch.

“Thật mong muội và vương gia sau này cũng như vậy.” Nàng lại nói.

Quả nhiên nét cười trên mặt Thẩm Khải Uy lập tức bị đông cứng, chỉ là một phút thoáng qua, nhưng không may bị Thẩm Diệp Anh bắt được.

Nàng có thể khẳng định, lúc này Thẩm Khải Uy đã có liên quan đến chuyện tạo phản. Ít nhất thì hắn đã biết âm mưu của Thẩm thừa tướng.

Từ lúc ở An Nam thành quay về đến nay chỉ vỏn vẹn hơn nửa tháng, vậy mà tâm tư của hắn đã chuyển biến lớn đến vậy.

“Vĩnh Vương điện hạ đối xử tốt với muội chứ?” Hắn hỏi.

“Vương gia đối với muội rất tốt.” Nàng khẳng định.

Nhìn ánh mắt kiên định lại vui vẻ của nàng, trong lòng hắn có chút khổ sở: “Mong là vậy.”

Cả hai rơi vào trầm mặc, hồi sau hắn lại lên tiếng: “Anh Nhi chỉ cần nhớ, chúng ta không phải không có khả năng cướp người từ vương phủ về.”

Đường Chính và muội muội hắn trước khi định hôn ước thậm chí còn chưa gặp mặt lần nào. Mục đích của hôn sự này rõ mồn một trước mắt, quý nữ của Thừa tướng phủ thuộc về Đường Chính, sinh sát đều do hắn quyết định.

So với máu tanh khi Đường Chính diệt tộc phe đối địch, mạng của một vương phi đối với hắn chẳng là gì cả. Bây giờ nếu lùi sẽ mãi bị hắn chèn ép, còn nếu tiến, thập phần nguy hiểm.

“Muội thấy, Đường quốc dưới sự dìu dắt của vương gia ắt trăm năm thịnh vượng, muội muốn ở bên cạnh ngài ấy, ai thèm huynh cướp người về chứ.” Nàng mỉm cười làm ra bộ dạng e thẹn. Nàng không hy vọng lời nàng nói đả động được tâm tư muốn tạo phản của Thẩm Khải Uy. Nàng chỉ đơn giản tiêm cho hắn chút suy nghĩ tích cực, trải đường cho những bước tiếp theo.

Đang lúc nàng định thăm dò mức độ hắc hóa của người huynh trưởng này thì nàng thấy bóng dáng cao lớn của Đường Chính đứng sừng sững ở cửa đại sảnh, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng.