Đạo Cô Hoa Sự

Chương 111: Tiêu Thôn (1)

Ở trấn trên đơn giản dùng điểm tâm, Viên Tùng Việt nói về phía đông đi Tiêu Thôn.

Tiết Vân Hủy biết trong lòng hắn có tính toán, cũng không hỏi đến.

Ngẫm lại việc này đã có khả năng kéo đến trên người quân hộ thuyết minh Tiêu Thôn Lư thị đã bị nhìn chằm chằm thật lâu, lão đạo kia đi tới lừa đảo, mượn chuyện nam đinh trong bộ tộc không thịnh hành nói chuyện, cho tam thúc Lư Thư Từ đan dược, thật đúng để hắn sinh ra một nam hài, việc này xem ra không phải cũng là tính kế tốt sao?

Bọn họ bây giờ tới nói không chừng thật có thể hỏi ra cái gì đến.

Tiêu Thôn tổng cộng có hơn hai mươi hộ nhân gia, bộ tộc Lư thị chiếm hơn phân nửa, ở phía nam thôn tất cả đều là Lư thị.

Nhà Tộc trưởng Lư Đồng cao lớn rộng rãi, ba đứa con trai vẫn chưa phân ra đi sống một mình cho nên Lư Thư Từ cùng quả phụ đều còn cùng tổ phụ, tổ mẫu, thúc bá ở cùng một chỗ.

Viên Tùng Việt sai Tiết Vân Hủy tiến lên gõ cửa, mở cửa là một nữ oa khoảng năm sáu tuổi, nhìn thấy Tiết Vân Hủy ghé vào khe cửa sợ hãi đánh giá nàng.

Tiết Vân Hủy thấy nàng cùng A Kiều bằng tuổi, cười tủm tỉm nói không cần sợ, từ bên hông lấy ra một quả tiền đồng cho hài tử kia "Lư Thư Từ ở nhà không? Ngươi đi gọi hắn đến. Cầm này mua đường đậu ăn"

Tiểu nữ oa đạp chân chạy ra, chỉ chốc lát liền dẫn Lư Thư Từ theo tới.

Lư Thư Từ vừa thấy là Tiết Vân Hủy liền phát hoảng, lại nhìn hai nam tử phía sau mặc xiêm y không giống người thường, hơn nữa một người trong đó trên người uy khí bức người, hắn giật mình phục hồi tinh thần lại liền muốn quỳ xuống.

Viên Tùng Việt lập tức mở miệng, "Không cần, chỉ coi chúng ta là phụ tá của tri huyện là được."

Hắn nói như vậy, Lư Thư Từ càng thêm xác định người tới thăm là ai, mặc dù không dám dập đầu nhưng lại cong thắt lưng "Tiên sinh mời vào bên trong, trong nhà tổ mẫu ốm đau ở giường, sợ khó có thể..."

Viên Tùng Việt bày tay, "Tùy tiện hỏi mà thôi."

Lư Thư Từ vội vàng xác nhận, dẫn ba người vào nhà chính ngồi xuống, một bên gọi tiểu nữ oa lúc nãy đi đổ trà, một bên đi qua cùng tổ mẫu hắn bẩm báo một tiếng.

Đáng tiếc tổ mẫu hắn liên tục gặp đả kích, người đã thần chí không rõ, chỉ phải mời bá mẫu, thẩm nương hắn cùng quả phụ đi lại.

Tiểu nữ oa so với các nàng nhanh chút, bưng khay trà bước nhanh tới rót trà, một bộ dáng kéo dài thời gian.

Tiết Vân Hủy gọi nàng.

"Tiểu nha đầu, "

Tiết Vân Hủy hướng nàng vẫy tay, "Ngươi tên gì? Bao lớn? Cũng là người Lư gia sao?"

Tiểu nữ oa có vẻ rất khϊếp đảm, nhưng là Lư Thư Từ giải thích với Tiết Vân Hủy nói: "Tiểu Liễu là yêu nữ của tam thúc, năm nay sáu tuổi."

Tiết Vân Hủy thật dài nga một tiếng, không hỏi lại.

Nàng lại đào hai đồng tiền vụиɠ ŧяộʍ đưa cho Tiểu Liễu, "Đi thôi."

Tiểu Liễu vừa ra khỏi cửa liền gặp gỡ ba phòng vội vàng tới, người tuổi trẻ nhất thấy nàng liền hét cái gì, bị một bên phụ nhân kéo lại.

Tiết Vân Hủy mắt lạnh nhìn, vẫn chưa lộ ra.

Ba phụ nhân rất nhanh vào phòng thấy Viên Tùng Việt ngồi ở ghế trên vội vàng hành lễ, trong đó người lớn tuổi nhất vừa thấy đó là thê tử của Lư gia lão đại vừa mới chết, nàng hốc mắt hãm sâu, cúi đầu, "Tiên sinh muốn hỏi cái gì, dân phụ tri vô bất ngôn."

Viên Tùng Việt còn là lần đầu tra hỏi ba cái nữ tắc nhân gia tra hỏi, không tốt đánh giá trên người người ta, chỉ nói; "Không cần khẩn trương, đại nhân phái chúng ta hỏi một chút về chuyện đạo sĩ."

Nhắc tới đạo sĩ, không khí trong phòng nội rõ ràng thay đổi, ba người một câu đều không khách khí nói: "Là đạo sĩ kia hại chúng ta!"

Ba người nói xong khóc lên, hơi có chút mùi vị huyết lệ lên án mà than thở khóc lóc.

Viên Tùng Việt thẩm vấn ở trong quân còn chưa có gặp gỡ cảnh tượng này, hỏi một câu liền không thể tiếp tục được nữa, không khỏi có chút cứng họng.

Hắn thở dài, chuẩn bị trấn an một chút mới hỏi, khóe mắt thoáng nhìn con mắt Tiết Vân Hủy chứa ý cười, vụиɠ ŧяộʍ đánh giá thần sắc hắn, vì thế hắn lập tức cho nàng dùng cái ánh mắt, thấp giọng nói: "Ngươi tới."

Tiết Vân Hủy đang ở một bên nhìn hắn thế nào đối phó với đám phụ nhân khóc nỉ non, không nghĩ tới nhưng lại bị hắn điểm danh, chỉ có thể thè lưỡi đi lên.

"Ba vị đừng khóc nữa, trong người chúng ta còn có ban sai khác, thời gian có thể lưu lại cũng không nhiều."

Lời này vừa ra, ba người cũng không dám lại khóc, vội vàng thút tha thút thít ngừng, lão đại tức phụ nói: "Tiên sinh muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi đó là."

Tiết Vân Hủy gật đầu với ba người, sườn mắt đi xem Viên Tùng Việt ý bảo chính mình nói một câu đã bãi bình, kế tiếp chính ngươi đến đây đi, không ngờ hắn lại trở về cái ánh mắt để nàng tiếp tục.

Cho nàng hỏi? Vậy cũng được, tóm lại Tiết Vân Hủy đã sớm không nghĩ ở sau lưng Viên Tùng Việt buồn không hé răng, nhất thời cũng không chối từ hướng Viên Tùng Việt chắp tay, lại hướng ba cái phụ nhân kia chắp tay, kéo đủ phái đoàn.

Nàng cười nói: "Bỉ nhân họ Tiết, vâng mệnh đại nhân tới hỏi chút chuyện, nghĩ đến đại nhân cũng là cực quan tâm vụ án này, ba vị cần phải nói sự thật."

Ba người nghe xong lời này, mặc dù biết là khách khí nhưng cũng rất lợi hại, đều gật đầu không ngừng.

Viên Tùng Việt ở một bên nhìn, thầm nghĩ nàng thật là có vài phần giống bộ dáng của phụ tá, so với chính mình trang tựa hồ càng giống chút.

Tiết Vân Hủy ôn hòa gật đầu với ba người khách khí nói tiếng "Vất vả", rồi hỏi: "Ba vị nói đạo sĩ kia thế nào lại đột nhiên tìm được nơi này, có thể là có người dẫn tới không?"

Ba người đều lắc đầu nói không có.

"Vậy hắn từ đâu đến không ai biết? Hắn dạo chơi ở đây ?"

Ba người đều nói đúng vậy, lão tam nàng dâu nói: "Cha chồng vốn không muốn tin hắn nhưng hắn lại bóp chuẩn trong tộc chuyện khó xử, cầm nam nhân của ta làm thuốc thí nghiệm. Tuy là sinh được một nam hài nhưng làm bộ tộc già trẻ gia môn đều đáp đi vào, còn không bằng không có!"

Tiết Vân Hủy nghe gật đầu, ngoài miệng không nói cái gì, trong lòng lại nói, nghĩ đến lão tam nàng dâu này chán ghét việc này đã lâu.

Vì thế nàng lại hỏi, " Đứa bé trai này được sinh ra thật là do uống đan dược của đạo sĩ sao?"

Lão tam nàng dâu nói là không nhất định, "Muốn ta nói, không chừng là đạo sĩ kia thông đồng đại phu, phía trước cố ý nói là con gái, nói không chừng vốn chính là von trai! Đạo sĩ chính là bụng dạ khó lường nha, tiên sinh!"

Tiết Vân Hủy lại quay đầu đi xem mặt khác hai người, nói: "Các ngươi cũng nói chút."

Lão đại tức phụ suy nghĩ một chút "Đều nói là con gái nhưng chuyện con trai con gái này vốn cũng có chút nói không chắc. Nhưng nguyên nhân vì đạo sĩ kia cam đoan, cha chồng mới tin hắn!"

Lão nhị nàng dâu cũng gật đầu "Đạo sĩ còn nói không thành sẽ mất hai lượng bạc, cha chồng không muốn ."

Hỏi chuyện này, Tiết Vân Hủy quay đầu nhìn Viên Tùng Việt thấy Viên Tùng Việt gật đầu với nàng, nhân tiện nói: "Vậy liền đem vị mới sinh con trai kia gọi tới đi, tính cả đứa nhỏ cùng nhau ôm đến!"

Nàng lên tiếng, Lư gia không người không theo, chỉ chốc lát sau, một phụ nhân trẻ tuổi, dáng người trung đẳng ôm hài tử lên đây, phía sau đi theo một tiểu nữ oa gắt gao lôi xiêm y của nàng, đúng là Tiểu Liễu.

Tiết Vân Hủy thần sắc lạnh nhạt, nàng lúc nãy liền đoán Tiểu Liễu có thể là nữ nhi của vị thϊếp này của Lư Tố, không nghĩ tới đúng rồi! Khó trách còn tuổi nhỏ đã đi theo bưng trà đổ nước, xem thân thể này còn so A Kiều nhỏ hơn.

Nhà tộc trưởng Lư thị mặc dù so với nhà khác tốt hơn vài phần nhưng hô nô gọi tỳ, tam thê tứ thϊếp vẫn là quá mức xa xỉ .

Ước chừng là vì sinh con trai, Lư Tố mới nạp một thông phòng như vậy, đáng tiếc cũng là sinh nữ nhi.

Thân là nữ nhi thϊếp sinh không chịu ưa thích, Tiểu Liễu ở Lư gia chỉ sợ cũng chỉ có địa vị bưng trà đổ nước.