Sắc trời dần muộn, đám người cũng dần dần tan, Tiêu Thôn Lư thị khóc nháo kêu oan đều bị người quan phủ nhét vào trong xe, tặng trở về.
Tiết Vân Hủy nhìn xe ngựa đi xa, nói thầm nói: "Quan phủ đối bọn họ rất tốt, nếu bắt vài kẻ nháo sự giam giữ hai ngày, bọn họ cũng thành thật như thường, không phải sao?"
Viên Tùng Việt nghe vậy như có đăm chiêu.
Đối diện khách sạn bọn họ ngủ lại là quán mì, bát canh dê nấu phát ra mùi thịt, theo gió nhẹ nhàng bay mấy trượng xa, trời mặc dù nóng nhưng người ăn mì nấu thịt dê lại nối liền không dứt.
Tiết Vân Hủy cùng Ngụy Phương ngửi thấy mùi vị này, mắt nhìn cửa hàng kia đều thẳng.
Viên Tùng Việt chỉ có thể nói, "Đi qua ăn đi."
Hai người tràn ngập phấn khởi chạy tới, tìm bàn không có người ngồi, đếm đầu người làm tiểu nhị bưng mì thịt dê đến.
Viên Tùng Việt không câu nệ cùng bọn họ ngồi cùng bàn, hắn ngồi ghế trên, khóe mắt thoáng nhìn Tiết Vân Hủy sinh động như thật cùng Ngụy Phương trao đổi về truyền thuyết ăn uống.
"... Lại nói đến thịt lừa nướng, thành tây Trác Châu chúng ta có một lão bà tử, nhà nàng thịt lừa nướng là ngon nhất. Thịt nướng đó à, ngoài khét trong sống, lúc cắn thì giòn, bên trong lại xốp, hương vị thịt lừa càng không cần nói thật là lại thơm, lại mặn mà rất ngon miệng. Có nhà nấu thịt lừa hỏa hầu nắm trong tay không tốt, nhai không nát còn dính răng, nhà bọn họ không như vậy, người trong thành đều nói lúc nhà lão bà tử tuổi trẻ cũng nấu không tốt, sau này có thần tiên làm phép, dạy nàng mật pháp!"
Ngụy Phương đầu tiên là nghe được nước miếng thầm thì nuốt, sau lại nghe nàng nói có thần tiên làm phép, lập tức kinh ngạc hỏi: "Thật sự? Thần tiên vì sao làm phép cho nàng nha? !"
Tiết Vân Hủy đáp: "Nói là thần tiên thấy nàng nướng hỏa thiêu thật tốt quá, không phối thịt ngon thì đáng tiếc, sâu thấy giậm chân giận dữ mới truyền mật pháp!"
"A, nguyên lai thần tiên so phàm nhân chúng ta còn hiểu ăn nữa!"
"Cũng không phải đúng vậy sao? Ta lại cùng ngươi nói cái..."
Viên Tùng Việt không nhìn hai người hắn, chỉ dựng lỗ tai nghe cũng hiểu được hai người kia một kẻ bậy bạ tám đường, nước miếng phi thiên, một kẻ lại rất tin không nghi ngờ, dựng thẳng tai lắng nghe, khóe miệng hắn bất tri bất giác cong lên...
Mì thịt dê nấu không lâu toàn bưng lên, Viên Tùng Việt động chiếc đũa, những người khác cũng cầm chiếc đũa nhưng lúc đến Tiết Vân Hủy, mắt nàng choáng váng: Tay phải còn chưa có tốt cầm đũa cầm không được; Tay trái sẽ không cầm, kẹp đi xuống!
Viên Tùng Việt đã sớm liệu định đến. Bây giờ thấy tay trái nàng cầm chiếc đũa, tay chân vụng về thật vất vả kẹp một sợi mì, kết quả tay run lên, sợi mì trượt xuống, không kẹp được không nói, còn quăng nước nóng lên mặt nàng!
Viên Tùng Việt kém chút không căng được cười ra tiếng. Hơn nữa thấy nàng ngơ ngác ngồi ở kia, nhìn bát mì thịt dê đợi nửa ngày vẻ mặt rối rắm, phiền muộn, trong lòng càng là cười không ngừng.
Nên! Cũng có lúc nàng phải cam chịu!
Mà Ngụy Phương lúc này đã ăn gần nửa bát mỳ vào bụng.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy bát Tiết Vân Hủy còn đầy, nuốt một miệng, hỏi: "Thế nào không ăn a?"
"Thế nào ăn? Không ăn được?" Tiết Vân Hủy bất đắc dĩ cực kỳ.
Ngụy Phương mới nhớ tới chuyện cánh tay nàng bị thương, suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không dùng thìa?"
Tiết Vân Hủy nói vô dụng, "Mì sợi rất trơn!"
Chính nàng nói xong đều không cấm thở dài.
Hai ngày này đều phải ăn bánh bao, bánh bột ngô, không thấy cái gì không thuận tiện, bây giờ đến lúc ăn mỳ lại không có cách ! Làm sao bây giờ?
"Tiểu nhị, " Viên Tùng Việt đột nhiên lên tiếng, "lên chén màn thầu thịt dê."
... Vì biểu đạt sự cảm ơn đối với Viên Tùng Việt, Tiết Vân Hủy cảm thấy chính mình nên giống bộ dáng gã sai vặt chút, càng quy củ, càng bổn phận, cho nên cả đêm đều thành thật làm việc.
Hoa Khang cùng Trang Hạo một người tới bẩm báo, một người tới đưa nước, Tiết Vân Hủy mở cửa, Hoa Khang thấy nàng cầm cây kéo trong tay liền phát hoảng.
Hắn khẩn trương trừng mắt, Tiết Vân Hủy cười nói: "Ta không phải là muốn ám sát, ngươi đừng khẩn trương, Hầu gia sai ta cắt bấc đèn mà thôi."
Nàng mặc dù nói như vậy, Hoa Khang vẫn là không rất yên tâm, ánh mắt quét đến Viên Tùng Việt đang đọc sách, không đối với lời nói của nàng có dị nghị gì, lúc này mới ngượng ngùng gật đầu với Tiết Vân Hủy.
Tuy rằng bây giờ Hầu gia không cho bọn họ gọi di nương, chỉ coi nàng là gã sai vặt, mà khi bên cạnh ngài ấy, bọn họ có thể coi nàng là gã sai vặt nhưng bí mật, ai dám sai sử nàng?
Mấy ngày trước đây, Hầu gia giận dữ, hắn còn tưởng rằng Hầu gia sẽ hạ quyết tâm, ai từng nghĩ chỉ hai ngày lại đã tinh không vạn lí, nhìn như còn so với trước đây càng... hài hòa chút?
Hoa Khang đoán không ra nghĩ không rõ, giương mắt thấy nàng thật sự đi qua thay Hầu gia cắt ngọn nến trên bàn, ngược lại thực có vài phần bộ dáng hầu hạ gần người, không khỏi lại có chút ngạc nhiên.
Trang Hạo đá chân hắn, Hoa Khang mới tiến lên đáp lời. "Gia, đã là tìm được người của hai bên, ngày mai liền có thể lại đây, ngài xem có thể tới giờ nào ạ?"
"Liền sáng sớm, càng sớm càng tốt."
Hoa Khang ứng, Trang Hạo cũng đem nước đặt tốt lắm, hai người ra cửa.
Ra cửa, Hoa Khang đầy bụng tâm tư, đi đường chân cao chân thấp, Trang Hạo cười hắc hắc.
"Đệ nói này, ca, không phải xếp vài ngày giả cho đệ sao, về phần như vậy mất hồn mất vía à?"
Hoa Khang hoàn hồn đánh hắn: "Tiểu tử ngươi toàn nghĩ đi chơi khắp nơi! Quay đầu ta liền bẩm Hầu gia, cho đệ đi trong quân doanh luyện nửa năm!"
"Ai? Ca huynh không thể như vậy, đánh đố chính là có thua có thắng! Huynh cũng không thể xấu lắm!"
Hoa Khang nói ai xấu lắm , "Tháng ba chưa tới, tiểu tử ngươi đừng đắc ý quá sớm!"
Trang Hạo căn bản không cho là đúng, "Được, được, dù sao cũng phải cho ca thua cái hiểu rõ! Ta đánh giá , không tới ba tháng, nói không chừng hơn một tháng liền sẽ rõ ràng !"
Hắn đắc ý thật sự, Hoa Khang muốn mắng hắn cũng không biết mở miệng từ đâu.
Hắn nhìn bộ dáng Hầu gia cùng Tiết thị nữ ở chung càng thêm trôi chảy, tuy rằng Hầu gia không lại tức giận đến phát hỏa hoặc là uống rượu giải sầu nhưng nếu là thực như vậy không đính hôn đã có di nương, nói không chừng còn muốn có thứ trưởng tử, quay đầu trở về kinh như thế nào có thể chọn được danh môn khuê tú tốt, tất nhiên sẽ bị người lên án !
Hoa Khang càng thêm phiền muộn, Viên Tùng Việt lại không hiểu ngủ rất ngon.
Ngày kế sáng sớm, Viên Tùng Việt phân phó Trang Hạo: "Mua thêm cái giường, lại dọn dẹp đồ vật một chút, buổi chiều có lẽ sẽ vào trạm dịch ở"
Trang Hạo đáp ứng đi, chỉ chốc lát Hoa Khang liền qua lại bẩm nói hôm qua ấn Viên Tùng Việt phân phó, mời người đến .
Viên Tùng Việt muốn từ trong dân điều tra tình hình thực tế, tự nhiên tốt nhất tìm đương sự đến phân trần, đáng tiếc đương sự đều đã vào ngục, chỉ có thể tìm người thân của đương sự —— tôn tử của tộc trưởng Lư thị Tiêu Thôn cùng một tên quân hộ của Sở thủ ngự bách hộ huyện Lư thị.
Một người đại bá vừa mới chết ở trong ngục, người sau biểu đệ đánh nhau gãy một chân, bây giờ đang bị giam giữ
Người tới đầu tiên là một tiểu bối của Lư thị Tiêu Thôn, danh gọi Lư Thư Từ, năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, bởi vì giữ đạo hiếu cho cha nên không có trộn cùng đến chuyện tư đào quặng bạc, hiện giờ là tiểu bối lớn tuổi nhất không bị liên lụy.
Viên Tùng Việt gọi hắn đến, tìm một nhã gian ở trà lâu cách bình phong hỏi, Lư Thư Từ kia vào phòng, quỳ trên mặt đất dập đầu. " Bộ tộc của tiểu nhân thật sự là oan uổng, mời thanh thiên đại lão gia làm chủ!"