Đêm qua, Tiết Vân Hủy là ôm tám mươi lượng bạc của quan phủ ngủ. Quan phủ thật là có tiền, nàng để lộ ý muốn tăng tiền liền tăng ba mươi lượng cho nàng.
Tính toán như vậy, khoản nợ ba trăm lượng đó, bây giờ từ chỗ Võ phu nhân, Vệ Mộ tẩu tử Trình thị, Cố Ngưng, tri phủ phu nhân cùng quan phủ Bảo Định tổng cộng là hai trăm lượng bạc, chỉ thiếu một trăm lượng nữa liền góp đủ!
Tiết Vân Hủy kích động nửa ngày không ngủ được, trong đêm tối ánh mắt nàng phát ra ánh sáng, nàng nghĩ, từ trước cho cửa nhỏ tiểu hộ làm khoa nghi, hai ba năm lượng đã là thể diện, bây giờ nàng biết phải cùng kẻ có tiền giao tiếp, tiền từ trong kẽ tay họ lậu đi ra, đều đủ nàng vui mừng ! Nàng nghĩ kỹ rồi, nàng ở Bảo Định cũng có chút danh tiếng, chẳng bằng rèn sắt khi còn nóng, hung hăng ở Bảo Định kiếm tiền một phen!
Ôm bạc trong ngực, nàng ngủ một giấc thập phần thơm ngọt. Ngày thứ hai tỉnh lại, nàng muốn tìm Lưu Tiếu giới thiệu cho nàng nhận thức vài mẹ mìn có uy tín danh dự, không khéo là Lưu Tiếu liên cơm đều không ăn đã đi qua Lã gia cách vách
Tiết Vân Hủy cùng Tôn thị mẫu tử ăn cơm xong liền đi Lã gia tìm Lưu Tiếu, ai biết đến cửa phòng thì nghe thấy bên trong có tiếng khóc.
Nàng nhíu lông mày.
Yến Tử vài ngày nay rất vội vàng, nơi nơi xử lý hậu sự của Lã Tứ, người đều gầy đến nỗi xiêm y như treo ở trên người. Vội cũng liền thôi, sợ nhất đột nhiên thả lỏng xuống. Hai ngày nay sự tình ít, Tiết Vân Hủy xem ánh mắt của Yến Tử có chút không thích hợp, một chút tinh thần đều không có, có đôi khi gọi vài câu nàng mới quay đầu lại đáp một tiếng.
Nàng cảm thấy trận khóc trong phòng ước chừng cùng việc này có liên quan.
Trời nóng nên cửa không đóng, nàng muốn đi vào phòng lại nghe thấy thanh âm của mẹ Yến Tử. Mẹ của Yến Tử không biết nàng là nữ tử, cho nên nàng cũng không thuận tiện vào nhà, chỉ đành thối lui đến hành lang nghe thấy mẹ Yến Tử đang nói chuyện.
"... Con mới vừa nói cái gì đó! Con muốn chết, mẹ thế nào sống nha?"
Tiết Vân Hủy nghe nhíu mày, Yến Tử lại nói muốn tìm cái chết sao? Tiếp đó lại là một trận tiếng khóc truyền đến.
"Yến Tử, không phải là tỷ tỷ nói muội, tuổi muội còn trẻ, chồng chết thì như thế nào? Hắn dạng kia, chẳng lẽ muội còn yêu hắn à? Bây giờ liền tính hắn sống lại thì muội có thể tốt hơn sao? Muội đã quên hắn đánh muội tàn nhẫn thế nào à? Muội nhìn cánh tay của muội, vết xanh tím còn chưa có tiêu nữa! Muội tử à, muội phải suy nghĩ cẩn thận!" Nói chuyện là Lưu Tiếu, nghiến răng nghiến lợi , hận không thể đào mở đầu Yến Tử, thay đầu óc của chính mình vào
Nhưng là Yến Tử lại nức nở , nói: "Nhưng là Tiếu tỷ, muội không biết sau này nên sống thế nào ! Lúc hắn ở, mặc dù lúc hồ đồ đánh muội nhưng tốt xấu hắn đi ra ngoài kiếm tiền, muội làm chút may vá nhờ tỷ tỷ bán, cũng có thể quá đi xuống. Nhưng hôm nay hắn... Không có, muội một người thế nào sống nổi? Ngày hôm qua, tam tẩu còn nói muốn đem tiểu nhi tử nhà nàng làm con thừa tự cho muội, xem như là cho hắn lưu hậu nhân, muội chính mình đều không biết sống thế nào, làm sao nuôi nhi tử? Muội đời này còn có cái gì hi vọng, nếu bị tam gia kia bắt nạt cả đời, còn không bằng chết quên đi!"
"Ai nha! Muội cái đồ không nên thân ! Nguyên lai là vì chuyện này"
Lưu Tiếu vỗ cái bàn, chỉ vào Yến Tử nói "Nàng muốn đưa con thừa tự cho muội, muội liền nhận à? Còn thay nàng nuôi nhi tử? Ta khinh! Mặt mũi nàng lớn như vậy à! Cũng chính là muội quá thành thật, nàng nói cái gì muội đều sẽ tin sao? Chúng ta sẽ không cùng Lã gia nhắm mắt nói suông, muội tuổi còn nhỏ như vậy, tái giá còn không đơn giản? Làm sao tựa như muội nói sống không nổi nữa?"
Yến Tử nương cũng nói đúng vậy, "Hôm qua mẹ không đã cùng con nói rồi sao, nhà làm bánh nướng bên thành tây kia ..."
Ai biết nàng chưa nói xong, đã bị Yến Tử nức nở đánh gãy . "Mẹ sao người còn nói về gã làm bánh nướng đó, hắn còn lớn hơn cha mấy tuổi, có nhi có nữ, con gái hắn còn gọi con là muội tử, con thế nào có mặt mũi gả đi qua? Huống hồ hắn đều lớn tuổi như vậy, con... Ô..."
Yến Tử khóc thương tâm, một bộ tư thế trên trời không đường xuống đất không cửa.
Tiết Vân Hủy nghe xong nhíu mày.
Mẹ Yến Tử thấy nữ nhi cực không hợp ý nhà làm bánh nướng kia, lông mày nhăn thành một cục, "Con của ta, con đến cùng là tái giá, nghề của chúng ta nói ra lại không xuôi tai, không cho người tục huyền liền chỉ còn lại nhà nghèo không có gì ăn, nơi nào còn có thể tìm được người hợp ý ? Nhà làm bánh nướng kia không ghét bỏ con, nhờ người đến hỏi còn hứa không ít tiền lễ, thật tốt nha! Nghe mẹ một lời, tuổi lớn một chút sợ cái gì, có nam nhân, có tiền, có thể qua ngày là được..."
"Thẩm tử cũng không thể nói như vậy."
Lưu Tiếu nghe mẹ Yến Tử lải nhải, không khỏi mở miệng, "Con cũng là người đã chết nam nhân, bây giờ không phải tốt à? Yến Tử nhất thời không nghĩ lập gia đình, con mang theo nàng ở phường thêu làm tú sống qua ngày cũng không phải giống nhau sao? Còn phải Yến Tử chính mình quá được hài lòng."
Mẹ Yến Tử nghe xong, gượng cười xấu hổ mở miệng, "Tiếu tỷ, con là nữ tướng quân trong đám nữ nhân, chúng ta Yến Tử nào có bản sự như con? Qua vài năm nữa, nàng liền lớn tuổi , vẫn là nhanh chóng thành thật tái giá cho người tốt hơn, lúc về già cũng có con cháu..."
Lưu Tiếu nghe lời này, trong cổ họng như tắc một đoàn bông, nàng tự giác sống dễ chịu nhưng ở trong mắt người ngoài lại cùng quái vật không hai loại.
Đến cùng là mẹ của Yến Tử, muốn nữ nhi sống kiên định cũng không có gì đáng trách.
Nàng tụt hứng, nghẹn nửa ngày mới nói: "Sơ gả vì bản thân, tái giá cũng nên vì bản thân. Yến Tử muội có rất nhiều đường đi, cũng nhất định có thể tìm được người hợp ý, vạn không thể lại tìm chết !"
Nàng nhấc chân đi ra, Tiết Vân Hủy cũng từ hành lang đi tới trong viện, làm như vừa tới nói: "Tiếu tỷ, vừa khéo muội có việc muốn hỏi tỷ..."
... Tiết Vân Hủy nói với Lưu Tiếu chuyện mẹ mìn, Lưu Tiếu nghe xong khen nàng đầu óc nhanh nhạy, biết nơi nào có phương pháp, sau đó lại hưng trí nói, "Bao ở tỷ tỷ trên người, nhất định cho muội tìm được người hay tại nhà giàu đi lại!"
Tiết Vân Hủy cười nói tạ.
Việc này tạm thời đặt xuống, Lưu Tiếu muốn đi phường thêu, Tiết Vân Hủy tiễn nàng tới cửa, hai người vừa ra cửa, liền nhìn thấy ở ngoài cửa Lã gia, Khoan Tử đang níu chặt tay nhìn vào trong viện.
"Khoan Tử, " Lưu Tiếu gọi hắn,
"Làm chi đâu? Có việc sao?"
Khoan Tử bị tiếng kêu này phát hoảng, chớp mắt vài lần mới hồi thần lại
"Tiếu tỷ, đệ... Đệ không có chuyện gì. Chỉ là đi ngang qua, thuận đường đến xem tỷ có thể tốt không, Yến Tử... Có tốt không" Lời phía sau, thanh âm hắn liền nhẹ xuống, sắc mặt mất tự nhiên.
Lưu Tiếu thấy, gọi hắn đi lại. "Theo tỷ nói thật, đệ mỗi ngày đều làm gì mà ngày nào cũng đi ngang qua cửa nhà Yến Tử ?"
Lưu Tiếu hỏi như vậy, mặt Khoan Tử lập tức đỏ như tôm luộc.
"Ai, Tiếu tỷ chỉ hỏi ngươi hai câu, ngươi mặt đỏ cái gì? Nam tử hán đại trượng phu, có một nói một là được." Tiết Vân Hủy có lòng tốt đề điểm hắn một câu.
Khoan Tử nghe vào lời này, nhếch miệng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Lưu Tiếu, đứng đắn nói: "Tiếu tỷ, đệ cũng không gạt tỷ, đệ không phải là đi ngang qua, đệ chính là... Đến xem Yến Tử. Nàng hôm nay có tốt hay không?"
Lưu Tiếu yên lặng nhìn hắn nửa ngày, thật sâu thở dài. "Tâm tư của đệ tỷ có thể không biết sao? Yến Tử cùng đệ từ nhỏ nhận thức, tình cảm không phải bình thường. Nhưng tỷ nói thật với đệ, đệ cũng đừng giận."
Lưu Tiếu dừng một chút, cũng không để ý khuôn mặt của Khoan Tử bỗng chốc đổ vỡ, nói thẳng: " Mẹ Yến Tử xem trúng một nhà tái giá cho nàng. Tính tình Yến Tử mềm mại, nhất thời còn không đồng ý, sau này lại nói không chừng ." Tiếng nói vừa dứt, mặt Khoan Tử xoát trắng bệch