Đầu giờ ngọ cuối tháng tư, dương khí liên tiếp kéo lên, thân ảnh Tiết Vân Hủy lui thành nho nhỏ một đoàn.
Ảnh trên cửa chính là bức họa của Khổng lão phu tử, tay phải lão nhân gia hắn cầm thẻ tre, tay trái cầm kiếm, văn võ đều thông, chính là mẫu mực của đời sau.
Tiết Vân Hủy cung kính bái lạy. Đến thế gian hơn hai năm, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đến địa phương như thư viện để tác pháp, lần này đến tự nhiên trước muốn bái vua của địa giới này, biểu thị quấy rầy .
Đã lạy xong, nàng nhấc chân bước qua ảnh bích, đi vài bước liền tới giữa sân.
Viện này rất rộng, ba mặt Đông Tây Bắc đều xây phòng ốc, phóng mắt nhìn lại bên trong cũng thông thấu sáng ngời, chỉ tiếc cửa sổ song sa đều có hơi tổn hại phai màu, chắc là không có người quản lý lâu rồi.
Tiết Vân Hủy từ mấy vị trí nhìn đại khái phong thuỷ của tân Vân thư viện, có thể nói không hổ là trăm năm thư viện, phong thuỷ các nơi đều ổn thỏa, đã bù đắp âm khí lưu động trong trường học, cũng bình dương khí do học sinh tụ tập, trừ bỏ cung cấn yếu một chút, ảnh hưởng tài vận của chủ nhà, khác thực nhìn không ra đến cái gì.
Có lẽ tiền nhân lúc sơ kiến thư viện này là vì những học sinh đọc sách tại đây ngày sau thuận lợi đăng khoa, tài hay không tài vẫn chưa cho rằng là chuyện quá lớn lao.
Mà bây giờ, thư viện ở trong tay quan phủ, tuy rằng là quan học nhưng sao có thể một chút tiền đều không thu? Tri phủ Phạm đại nhân muốn cải biến, càng là ở thư viện sau khi liên tiếp gặp chuyện không may thà rằng bỏ tiền bạc mời cao nhân xem, cũng muốn hoàn thành chuyện cải biến thư viện. Có thể thấy được phong thuỷ thư viện này cải biến có thể cho Phạm tri phủ mang đến bao lớn tiền thu.
Tiết Vân Hủy cân nhắc như vậy. Nàng đi theo hướng đông bắc của thư viện, quả nhiên gặp dấu vết khởi công, đi không rất xa liền nhìn thấy một bức tường, đồng thời ngã xuống nơi đó.
Chẳng lẽ, đây là nơi đầu tiên chết người, bức tường đã xây lại tốt lắm nhưng hôm sau lại ngã đó?
Tiết Vân Hủy nghĩ như vậy, vội vàng bước qua. Ai biết vừa bước ra một bước, sau lưng một trận gió lạnh đánh tới!
Từ khi tiến vào nàng liền vạn phần cảnh giác, tay cầm phất trần nửa điểm không từng lơi lỏng, lập tức nhảy qua một bên, phất trần hung hăng rút tới phía sau, đồng thời quay đầu nhìn đi qua. Cái gì đều không có.
Cách đó không xa, ở trong viện, một cành lá xanh non của cây dương ở gió mát di động, sàn sạt rung động. Cành lá rung rung đắc ý giống hệt cỏ đuôi chó trên bức tường trong viện mọc ra do hoang phế.
Tiết Vân Hủy rất có hưng trí cười. Hướng nàng diêu đầu, hoảng não, vờ nhu thuận?
Nàng đọc một đoạn《 lau thần chú 》, ánh mắt đem vật phía sau quét hai lần, lại quay đầu đi hướng đoạn tường tàn kia đi.
Theo Lưu Tiếu nói, người thứ nhất chết là một thợ ngói có vài phần tay nghề. Nhưng người nọ không uống rượu thì lại đánh bạc, hai năm đầu bài bạc phạm vào mê, thua một khoản tiền lớn, không có biện pháp, về nhà liền bán nữ nhi còn chưa cập kê. Cầm tiền bán nữ nhi, đảo mắt liền vào sòng bạc.
Tay nghề hắn không tệ, chính là không uống rượu liền bài bạc, chuyện đứng đắn thì mặc kệ, năm trước nhi tử duy nhất bị bệnh, vì trong nhà còn khoản nợ đánh bạc, một cái tử đều không có.
Hài tử không có tiền xem bệnh, không hai ngày sẽ chết. Người trong thành đều nói lúc này hắn sẽ tỉnh ngộ, ai biết nhi tử quá đầu thất, hắn lại cầm bạc cứu tế của thân thích bằng hữu đi sòng bạc. Năm ngoái, trên người đã gánh một khoản nợ lớn. Vợ hắn thật sự không sống nổi với hắn nói muốn hòa ly, ai biết ngày thứ hai, bà nương kia đã không thấy tăm hơi.
Mọi người đều nói có lẽ cũng bị hắn bán, bán chỗ nào không có người biết. Nhạc gia tìm đến, hắn lại nói hòa ly, bà nương kia đi rồi. Mặc kệ nhạc gia hắn tìm khắp thành cũng không có tin tức.
"Người như vậy, chết cũng xứng đáng! Không xem nữ nhân là người, vì chính mình thống khoái nhất thời mà vợ con đều có thể bán! Xứng đáng hắn đã chết không có người nhặt xác!" Lưu Tiếu là mắng như vậy.
Nàng mở nhà thêu phường kia, thường mua một ít đồ của những phụ nhân có gia kế gian nan, có một số người trượng phu nghiêm cẩn chịu làm, qua vài năm khổ cũng có thể sống được đến, nhưng nếu trượng phu hoặc lười nhác hoặc ác độc, Lưu Tiếu cho rằng còn không bằng không có!
Bức tường kia đã sụp hơn phân nửa, gạch khối hoành trên mặt đất còn bảo trì bộ dáng sụp xuống, xem ra không ai dám thu dọn.
Tiết Vân Hủy cao thấp đánh giá nửa ngày, cảm thấy có chút đồn đãi có lẽ là gió thổi nhà trống. Nàng nhớ được có người nói nơi này căn bản không nên xây tường, là vì bất bình, tường lũy cũng bất ổn, ngã cũng là bình thường.
Xem bức tường nằm ngang trên mặt đất, không thấy tán ra bốn phía, phương hướng hơi nhất trí, chỉ có khối gạch bên cạnh bay được xa chút.
Nếu tường bị người cố tình đυ.ng vào, trừ phi tường đẩy một cái liền ngã, bằng không ở dưới đại lực va chạm, gạch nhất định sẽ bốn phía mở ra, sẽ không chỉnh tề như vậy. Nhìn bộ dáng này giống như là bị địa chấn đánh ngã giống nhau. Nhưng mặt đất quả thật bình bình như cũng.
Tiết Vân Hủy cố ý cách xa đánh giá, địa thế không có nghiêng lệch, cũng không có nhô lên hoặc là lõm xuống. Nàng đến gần xem, bùn đất dưới tường trừ bỏ khởi công đào móc ở ngoài, ngược lại là có chút dấu vết buông lỏng quá dấu vết.
Tiết Vân Hủy nói không tốt trong lòng đến cùng nghĩ như thế nào. Tóm lại gian thư viện này quả thật không tầm thường, nàng nhìn xem quá nhiều, nhiều đi một chút, chỉ sợ tùy tiện đi một vòng là nhìn không ra cái gì.
Cách tường này một đoạn, tiếp tục đi hướng phía đông bắc, đó là vị trị cung cấn, Phạm tri phủ đã có tâm cải biến thư viện để vơ vét của cải, kia vị trí cung cấn, là đầu một cái không thể buông tha.
Lại đi hướng đông bắc đó là phòng bếp. Nhưng vừa xem, tiểu viện phòng bếp toàn không hề có dấu vết động công, lại ra ngoài trừ bỏ một loạt phòng của hạ nhân liền đã là ra thư viện.
Tiết Vân Hủy xoa huyệt thái dương. Phía Đông bắc không hề động công, nhìn như cũng không chuẩn bị khởi công.
Nàng cư nhiên, đã đoán sai.
Lại đem trong ngoài phòng bếp đi một lần, liên cái gạch khối dư thừa đều không có.
Theo nàng biết, lần đầu tiên tân Vân thư viện khởi công bởi vì tường đổ từng đổi địa phương khác khởi công một lần, mà lại người sau chết lại lần nữa chui từ dưới đất lên, lại là khác một chỗ.
Thư viện này mặc dù không nhỏ nhưng ba lần khởi công đều không chọn ở vị trí quan trọng cung cấn bắt đầu, xác thực làm người ta khó hiểu.
Chẳng lẽ cung cấn không phải là địa phương quan trọng? Phạm tri phủ cải biến thư viện lớn như vậy động tác, chỉ điểm phong thuỷ chẳng lẽ là cái thần côn?
Tiết Vân Hủy trăm tư không thể giải, không chuẩn bị ở chỗ này xoay quanh, lại đi trong thư viện tìm kiếm.
Trừ bỏ bức tường ở hướng đông, đôi đất cát không biết phải làm gì ở hướng bắc, mà phía tây là một đống bùn đất, nghiễm nhiên là giếng mới đào ra.
Có ý niệm chợt lóe mà qua, đáng tiếc không bắt đến. Tiết Vân Hủy cúi xuống nhìn giếng bị đất lấp đi một nửa, trừ bỏ bùn đất ướŧ áŧ cùng một chút lá cây bay xuống lá cây, im lặng không có gì khả nghi.
Bên mặt nước như cũ trong suốt chiếu lên rõ ràng khuôn mặt của Tiết Vân Hủy giữa ban ngày.
Nàng từ từ nhìn.
Đột nhiên, ảnh ngược của nàng bỗng chốc không thấy , mặt nước tối đen một mảnh, một bóng đen từ trên nhanh chóng hạ xuống, đem ánh nắng trên đầu Tiết Vân Hủy ngăn trở.
Tiết Vân Hủy giật mình, vội vàng lắc mình sang bên, phất trần vung lên, chớp mắt quất trúng vật kia.