So với thể xác và tinh thần sung sướиɠ Tiết Thế Lịch, Tiết Vân Hủy cùng Viên Tùng Việt lại buồn bực liên tục. Hai người ai đều không phục ai, nhưng lại cũng hiểu được, Tiết Thế Lịch tự chủ trương trước cùng Võ bách hộ vỗ bản tử, hắn hai người lại bên nào cũng cho là mình đúng, tranh cãi nữa đi xuống, Võ bách hộ cũng là không tin, cuối cùng còn phải ấn Tiết Thế Lịch đến.
Đại sảnh, Tiết Thế Lịch đã là ở theo Võ bách hộ hảo ngôn thương lượng nạp thϊếp công việc : "... Bách hộ gả nữ quan trọng hơn, mắt thấy tiếp qua một tháng, liền muốn đại hôn, chờ đại hôn quá nửa năm sau, lại nạp ta chất nữ quá môn đó là. Chúng ta Tiết gia cũng là tri thư đạt lễ nhân gia, sẽ không liên chuyện này cũng đều không hiểu ."
Võ bách hộ nghe, trong lòng không biết là gì tư vị. Lúc đầu hắn nghe nói trước đây hai nhà viên Tiết có hôn ước, liền thấy không ổn. Con rể này của chính mình, mặc dù không phải hắn cầu đến, nhưng thực sự là trèo cao, nếu như lại danh bất chính ngôn bất thuận thì chẳng phải bị người sau lưng chỉ trỏ sao? Sau đó, việc này có biến hóa, hắn phái người gọi Tiết Thế Lịch đến hỏi rõ, ai biết kết quả là mặc dù chứng thực viên Tiết hai nhà không có đính hôn, nhưng lại là định thϊếp, hơn nữa là quý thϊếp.
Tiết gia là nhà đọc sách đàng hoàng, lúc Tiết gia lão đại còn sống đã ở trong kinh làm quan, mặc dù bây giờ nghèo túng nhưng thuyền bị phá còn có ba ngàn đinh, không thể coi như không quan trọng. Thân phận của nữ nhi nhà mình vốn dĩ không đủ cao, sau khi thành hôn nửa năm lại nghênh một quý thϊếp xuất thân nhà đàng hoàng vào cửa, địa vị sẽ như thế nào. Nhưng hắn là người tập võ, là tuyệt đối sẽ không dùng những thủ đoạn âm tư kia, bây giờ phải làm thế nào đây? Không chỉ thay nữ nhi của hắn nhận người thϊếp này, còn muốn đáp ứng thoải mái, tuyệt không thể bị người lên án! Cho nên Tiết Thế Lịch nói như vậy hắn mặc dù không vui, lại đáp ứng xuống, sau đó liền bưng trà, một phần đều không nghĩ lưu Tiết Thế Lịch, chỉ muốn để hắn đi.
Tiết Thế Lịch làm sao không biết hắn tâm tư, rất thức thời chắp tay nói lời từ biệt . Hắn đi rồi, sau bình phong sau kia hai người cũng đi ra.
"Tiết cô nương nói như thế nào?" Sắc mặt Võ bách hộ không tốt hỏi. Kinh ngạc qua đi Tiết Vân Hủy đã trở lại bình thường rất nhiều, ha ha cười, nói: "Đây là của ta không đúng. Lúc đó ta tuổi nhỏ nên có thể nhớ lầm. Bách hộ bao dung, Hầu gia bao dung."
Nàng thi lễ, ánh mắt thoáng nhìn sắc mặt đen xì của Viên Tùng Việt, không biết tại sao lại có vài phần vui sướиɠ khi người gặp họa. Mặc dù nàng cũng không chiếm được ưu việt gì, nhưng Quỷ Hầu gia này cũng không phải bị nhị thúc đùa bỡn hay sao? Chậc chậc, mọi người đều giống nhau thôi. Nàng thầm nghĩ, khoảng cách Hầu gia đại hôn còn có một tháng, theo Tiết Thế Lịch cùng Võ bách hộ nói lúc nãy sau đại hôn nửa năm mới nạp nàng qua cửa, thời gian bảy tháng nàng cố gắng trả tiền rồi có thể trốn chạy. Không có thϊếp, nói không chừng Võ gia còn vui đâu! Chuyện Hầu gia muốn tìm Tiết gia, e ngại Võ gia, sợ cũng không tốt lại làm đi! Tiết Vân Hủy cảm thấy như vậy vừa vặn, dù chưa phải là cầu người được người nhưng cũng có thể thông qua được , không khỏi lại cảm thấy cao hứng lên.
Nàng đứng ở bên không nói, cũng như Tiết Thế Lịch có nhãn lực, vội vàng cáo từ , để cho hai ông tế nhà kia thương lượng đi. Nhìn bước chân nhẹ nhàng của nàng, cơn tức trong lòng Viên Tùng Việt lại đốt lên. Hắn mím miệng không nói chuyện, Võ bách hộ lại đã mở miệng. "Có lẽ Hầu gia lúc đó còn là niên thiếu, không hiểu được sự thể trong đó. Nhưng lại không nên ỷ thế hϊếp người, ồn ào như bây giờ, lại có cái gì tốt? Ngươi bây giờ cũng là Hầu gia, ta chỉ khuyên ngươi một câu, tự giải quyết cho tốt."
Võ bách hộ nói xong xoay người bước đi . Viên Tùng Việt bị nhạc phụ báo cnói như vậy lại cảm thấy càng thêm phiền chán, hắn nhìn địa phương Tiết gia thúc cháu rời đi, nheo lại ánh mắt...
Lại nói Tiết Vân Hủy đi ra cửa Võ gia, Tiết Thế Lịch đang đứng ở cửa cười hì hì chờ nàng, thấy nàng đến, còn hướng nàng vẫy tay, nói: "Thế nào? Còn không mau cảm ơn nhị thúc!"
Tiết Vân Hủy xem thường: "Có cái gì phải cảm ơn chứ ? ! Vốn là đính hôn, đến miệng thúc thành nạp thϊếp , cảm ơn thúc làm gì?"
"Ai? Con muốn gả Hầu gia thật sao? Người ta là tới trả thù đó con không thấy sao? ! Huống hồ nếu ta nói là đính hôn thì hữu dụng sao? Võ bách hộ có thể đáp ứng sao? Đến lúc đó Võ bách hộ lật mặt, với thủ đoạn Hầu gia, con muốn cả nhà ta đều bồi đi vào sao? !" Tiết Thế Lịch trừng mắt nhìn nàng một mắt.
Tiết Vân Hủy một chút đều không nghĩ lý luận với hắn, không phải hắn đã sớm nghĩ đem bán nàng với giá tốt sao? Nếu không có Tiết Vân Thương ngăn cản, nàng đã sớm bị hắn gả cho lão phu bán lá trà, hoặc là cho tri châu làm tiểu thϊếp đi!
Tiết Vân Hủy không cùng hắn cãi cọ, chỉ nói: "Chín mươi lượng bạc của Nhị thúc khi nào trả cho con?"
Tiết Thế Lịch kinh ngạc: " Chín mươi lượng bạc? Ta giúp con việc lớn vậy, con còn muốn ta trả tiền? Có chất nữ nào giống ngươi sao? !"
"A!" Tiết Vân Hủy nở nụ cười: "Nhị thúc giúp chiếu cố, chất nữ thật là cảm tạ . Thân thúc cháu, minh tính sổ, một mã về một mã, trong vòng nửa năm nhị thúc phải đem bạc trả cho con, bằng không ..."
"Bằng không ngươi thế nào? !"
Tiết Vân Hủy hì hì cười nói: "Vậy chỉ có thể đòi nhị ca thôi, đến lúc đó trả bao nhiêu nhị thúc không quản được nữa đâu ."
Nàng nói xong xoay người bước đi, chỉ chừa Tiết Thế Lịch tức giận chỉ vào nàng mắng. Hắn có thể quỵt nợ không trả tiền, nhưng Tiết Vân Dương lại không thể không đi bài bạc nha! ... Tiết Vân Hủy đi thẳng về nhà, còn chưa có vào cửa liền nghe thấy thanh âm ho khan trong viện. Tiết Vân Hủy gọi Lư thẩm mở cửa, một bên đi hướng phòng của Tiết Vân Thương, một bên hỏi: "Ca ca như thế nào? Sao ho khan nhiều như vậy?"
"Cô nương, người đã ký bán mình khế có phải hay không? !" Lư thẩm không trả lời nàng, ngược lại hỏi.
Tiết Vân Hủy kinh ngạc: "Ai nói như vậy ? !"
Lư thẩm "Ôi u" một tiếng, vội vàng kéo nàng: "Chẳng lẽ không đúng sao? Lúc nãy nhị nãi nãi đi tới, nói ngươi hại cả nhà, nhị lão gia cũng thể bảo vệ ngươi còn không bằng để ngươi bán thân sạch sẽ!"
"Nhị tẩu? !" Lông mày Tiết Vân Hủy dựng thẳng. Tốt, nàng còn nói là ai tiết lộ kế sách của nàng, thật không nghĩ tới, dĩ nhiên là Cẩu thị!
"Nàng nói lúc nào? Có phải nàng làm đại ca tức giận đến phát bệnh hay không? !" "
Nàng vừa đi vừa nói, mọi người nghe xong lời của nàng, một hơi không đi lên, cứ như vậy !" Lư thẩm vội la lên. Khi nói chuyện, Tiết Vân Hủy đã vào phòng Tiết Vân Thương. "Đại ca!"
Tiết Vân Hủy thấy mặt Tiết Vân Thương đỏ lên, liền hoảng hốt vội vàng rót chén nước cho hắn. Tiết Vân Thương không tiếp, một ta níu cánh tay của nàng, muốn hỏi cái gì, lại ho khan không nói nên lời. "Đại ca đừng nóng vội, muội không có bán mình!"
Tiết Vân Thương kinh ngạc, Tiết Vân Hủy đem cốc nước nhét vào tay hắn, hắn uống nước xong, thở hổn hển trở lại bình thường chút. "Không có? Muội đừng gạt ta, nhị thúc sao có thể giúp muội?"
Tiết Vân Thương không tin. Tiết Vân Hủy cười khổ: "Hắn không giúp muội, chỉ là đem muội bán giá tốt. Hắn nói ngọc bài là định thϊếp tín vật, muội thành thϊếp của Viên Nhị !"
Tiết Vân Thương nhíu mi: "Nhị thúc hắn... Ho... Ho... Hắn tính toán thật tốt, vậy muội..."
"Ca ca không cần lo, muội bây giờ không tiến Viên gia, cùng lắm đến lúc đó trốn đi là được, có Võ bách hộ ở, hắn không dám làm gì?"
Tiết Vân Thương nghe xong, gật đầu thở dài: "Nhưng là tự dưng kéo Võ bách hộ xuống nước... Đã không vội, tính toán dần dần là có thể. Nếu có thể để hầu phu nhân gật đầu thả muội, chẳng phải rất tốt sao? Có lẽ nàng cũng không muốn có cái chướng mắt thϊếp thất đi."
"Đại ca nói đúng, quay đầu muội liền cùng nữ quyến Võ gia chào hỏi, sớm chuẩn bị."
"Uh, Võ bách hộ nhân nghĩa, nếu về sau hắn gặp nạn nếu chúng ta có thể giúp liền tận lực giúp hắn." Tiết Vân Thương dặn dò nói.
Tiết Vân Hủy đáp ứng, đảo mắt gặp Tiết Vân Thương lại ho khan mãnh liệt.
"Muội đi mời đại phu!" Nàng nhíu mi, đứng dậy muốn ra cửa.
"Cô nương, kiều tỷ nhi vừa mới hướng tây viện tìm người rồi, không biết có mời đến không." Lư thẩm vội vàng nói.
Chân của Lư thẩm không tiện, A Kiều tuổi còn nhỏ huynh muội Tiết gia không dám để nàng rời nhà quá xa, nếu Tiết Vân Thương phát bệnh, phần lớn đều là A Kiều chạy tới phủ Tiết Thế Lịch, tìm tiểu nha hoàn đi mời đại phu.
Tiết Vân Hủy nghe xong lời Lư thẩm, nhân tiện nói: "Ta đi tây viện nhìn xem."
Tiết Vân Hủy bước nhanh đến tây viện, lại nhìn thấy A Kiều cô linh linh đứng dưới tàng cây trốn tránh, lau lệ, run giọng lý luận cùng Cẩu thị. "... Cha con cha bệnh nặng như vậy, con tìm người thay con đi gọi đại phu, thẩm thẩm vì sao không nhường? ! Cha con làm sao bây giờ? Ô... Chờ cô cô con trở về, con muốn nói với nàng!"
Tiết Vân Hủy lo lắng vừa định tiến lên thì nghe Cẩu thị nói: "Ôi u, thật sợ ngươi cô cô đâu! Nàng đều nhanh thành nô tì nhà người khác làm sao còn quản ngươi?"
"Thẩm nói bậy! Thẩm mới là nô tì!" Cẩu thị vừa nghe liền nổi giận: "Nha đầu chết tiệt kia, nói ai thế!"
Nàng nói xong đang muốn tiến lên. Ở ngoài cửa Tiết Vân Hủy nghe như vậy, giận dữ nhất thời hai bước vọt đi lên, đem A Kiều chặn ở sau người. "Thế nào? Nhị tẩu? Người chỉ có năng lực đi bắt nạt tiểu hài tử như vậy sao? !"
Cẩu thị thấy nàng chấn động: "Ngươi... Không bị bắt đi à? !"
"Bắt đi?" Tiết Vân Hủy lạnh giọng nở nụ cười: "Vậy thẩm hiện tại trông thấy người là ai? !"
Cẩu thị trợn mắt há hốc mồm. A Kiều trông thấy Tiết Vân Hủy, mắt sáng lên, mũi đau xót, nước mắt rào rào rơi xuống. "Cô cô! Cô cô!" Nàng khóc lớn nhào vào lòng nàng.
Tiết Vân Hủy một tay bế nàng dậy, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của toàn là nước mắt, lúc nãy cùng Cẩu thị tranh cãi còn cố gắng chống đỡ không khóc ra, bây giờ thấy chính mình, lại khóc không thành tiếng .
Tiết Vân Hủy vỗ lưng nàng, tim đau nhói, lại nhìn mặt Cẩu Thị, nghĩ đến việc nàng làm hỏng chuyện của mình, lửa giận càng sâu. Nếu như lần này không sửa trị Cẩu thị làm nàng quỳ xuống đất xin tha thì nàng thật uổng công nàng tới nhân thế này một lần!