"Lệ Thiên Minh, chuyện tối qua là thế nào!"
"Tôi cũng không biết, không nhớ được gì cả, có điều tôi khẳng định tôi không hề cùng với người khác phát sinh bất cứ quan hệ gì cả".
Lệ Thiên Minh bình tĩnh đến lạ thường, cơ thể của anh anh là người rõ nhất, có bị người khác ***** *** hay không trong đầu anh hoàn toàn không nhớ được đoạn ký ức này. Phan Đức Vinh cũng như vậy, chỉ có người bên cạnh không ngừng khóc lớn, tức giận đạp anh một cái rồi bỏ đi. Trước khi ra ngoài Lệ Thiên Minh còn ở ngay phòng bên cạnh, nhìn thấy từ phòng tắm một cô gái không mảnh vải che thân bước ra, ánh mắt u ám.
Cô gái đối mặt với ánh mắt của anh không tránh khỏi sợ hãi run lên, cố gắng nở ra nụ cười mèo mở nịnh bợ nói: "Chủ tịch Lệ, anh tối qua thật không dịu dàng chút nào, làm người ta đau chết đi được!"
Lệ Thiên Minh đưa tay nắm lấy cằm cô, nhìn những dấu hôn trên cổ cô ta, hừ lạnh một tiếng, đá vào bụng dưới cô ta một cái, làm cô ta ngã xuống đau đến mức không đứng dậy được.
"Chủ... chủ tịch Lệ, anh..."
"Cô lần đầu tiên bán thân à? Lệ Thiên Minh tôi xưa nay không bao giờ đυ.ng tới loại con gái như cô, cút!"
Mặc dù Lệ Thiên Minh uống say nhưng trong lòng anh rất rõ, anh không hề đυ.ng tới cô gái này, còn về phần cô gái này làm gì ở đây cùng với ai, anh cũng không rõ.
Lúc Lệ Thiên Minh rời khỏi cô gái kia vẫn còn ở đó đau đến sắc mặt trắng bệch, việc đầu tiên sau khi anh ra ngoài là kiểm tra camera, xem xem rốt cuộc tối qua trong phòng đã phát sinh ra việc gì.
Chỉ là chưa kịp đi xem camera, trên mạng đã bắt đầu lan truyền rất nhiều tấm ảnh giường chiếu của anh và cô gái kia, ảnh được phóng to, cảnh tượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức khiến người xem đỏ mặt, trong phút chốc tốc độ lan truyền bùng nổ.
Đường Thanh Tâm cũng nhìn thấy rồi. Cô đợi anh cả một buổi tối cũng không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào của anh, lo lắng sợ hãi cả đêm, buổi sáng chưa kịp ăn sáng đã đến công ty, kết quả lại nhận được những bức ảnh này từ điện thoại, sau khi cô xem xong toàn thân giống như bị dội một gáo nước lạnh.
Đợi rất lâu cũng không thấy bóng dáng của Lệ Thiên Minh, cô tự chế giễu chính mình, mình là thá gì chứ, không phải vợ của anh, dựa vào cái gì mà quản anh chứ?
Hay là nói Lệ Thiên Minh hà cớ gì lại hứa hẹn với cô để cô hiểu lầm? Đáng tiếc, ở bên ngoài ngoại trừ anh nói cô là người phụ nữ của anh, hình như cũng không có bất kỳ hứa hẹn gì cả, anh muốn tìm cô gái khác cũng là lẽ thường tình.
Đều còn đang độc thân, cũng không có bất kỳ sự thừa nhận nào khác, anh chẳng qua cũng chỉ là vì muốn giải quyết du͙© vọиɠ của mình, bản thân có tư cách gì mà chất vấn? Ngón tay của Đường Thanh Tâm run rẩy tắt điện thoại, một mình đi đến phòng vệ sinh, cố gắng kìm nén từng đợt âm thanh nấc lên mà rơi nước mắt, là cô nghĩ nhiều rồi, vốn cho rằng có người để mình dựa vào, một lòng cố gắng báo thù, nhưng nhìn thấy Lệ Thiên Minh bị Lệ Bách Nhiên phản bội, cô vẫn lựa chọn giúp anh, vô duyên vô cớ bị cuốn vào trận đấu này!
Bây giờ nguy cơ giải trừ, Lệ Thiên Minh vừa tặng nhẫn cho cô, vừa quay người liền đi tìm cô gái khác, mặc dù cô không phải vợ anh, nhưng trong lòng cô cũng sẽ đau khổ.
Đường Thanh Tâm không biết bản thân mình vì cái gì mà không chịu thua kém, bây giờ khóc đến không kìm chế được, mặc cho nước mắt làm ướt cả một mảng lớn trên áo.
Qua một lúc sau, cô mới cảm thấy bản thân mình bình tĩnh hơn một chút, nước mắt ngừng rơi, chuẩn bị mở cửa ra ngoài rửa mặt.
Tay cô vừa đặt lên khóa cửa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cô nhanh chóng lùi lại một bước, không cần nghĩ mắt của cô bây giờ đều đỏ hết cả lên, bị người khác nhìn thấy thì không hay. Ngoài cửa vang lên âm thanh sột soạt, nghe thấy âm thanh của vài cô gái đang buôn chuyện. Không gian không lớn, Đường Thanh Tâm nghe thấy rất rõ ràng mỗi câu bọn họ nói.
"Các cô nhìn thấy những tấm ảnh đó chưa? Thân hình của chủ tịch Lệ thật tuyệt! Cô gái này thật là có phúc, tiệt nhiên lại có thể qua đêm cùng với chủ tịch, nếu đổi lại là tôi thì tốt biết mấy!"
"Phì!"
Một cô gái đứng bên cạnh thốt lên, khinh thường nói: "Cô nằm mơ đi, tục ngữ có câu thê không bằng thϊếp, thân không bằng trộm, trộm không bằng tình nhân, tình nhân không bằng lén lút, đàn ông chính là lũ hèn hạ. Cô nhìn xem còn cùng với Đường Thanh Tâm nhiệt tình như vậy, đêm qua đã đi tìm người phụ nữ khác, chủ tịch tuy là tổng tài nhưng cũng chỉ là một người đàn ông đa tình, trong lòng anh ấy đối với Đường Thanh Tâm vẫn là có khoảng cách".
“Đương nhiên rồi, trải qua nhiều việc như vậy, ai có thể tin tưởng Đường Thanh Tâm có trong sạch hay không. Vả lại việc bắt cóc lúc trước, khiến cô ta và Lệ Thiên Minh trong phòng làm việc làm lớn một trận. Có người nói, có thực tập sinh kia tức giận đến mức tát vào mặt cô ta, hiện trường quả thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nghe nói Đường Thanh Tâm lúc đấy quần áo không chỉnh tề, trên người toàn thân đều là dấu hôn".
"Vì vậy, đàn ông dễ thay đổi, chỉ có phụ nữ là một lòng mà thôi. Nếu là tôi, không kể chủ tịch Lệ làm gì tôi cũng sẽ thích anh ấy thật đúng là yêu tinh mê người!"
"Chậc..."
Bọn họ cười đùa trêu ghẹo nhau, tiếng giày cao gót đến ngay trước mặt Đường Thanh Tâm mới khiến cô hoàn hồn. Chỉ là từ nhà vệ sinh bước ra cô đã bình tĩnh trở lại, trên mặt không nhìn ra chút cảm xúc nào.
“Chị Thanh Tâm, chị không sao chứ?"
Hứa Vĩ Quân lo lắng nhìn Đường Thanh Tâm, nhìn gần vẫn có thể nhận ra mắt cô đã sưng đỏ cả lên, không khỏi lo lắng. Đường Thanh Tâm lắc đầu, nhìn vào phòng làm việc của Lệ Thiên Minh vẫn chưa có người, cô không tránh khỏi ủ rũ.
"Tôi ra ngoài một chuyến, chủ tịch đến thì nhớ gọi điện cho tôi!"
Phân phó cho Hứa Vĩ Quân xong xuôi, Đường Thanh Tâm chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút, lần này cô muốn đi xa một chút, ở khu nghỉ mát mới mở ở thôn nhỏ kia. Lúc trước cô đều chưa có cơ hội đi, bây giờ đi vừa hay giải sầu, thuận tiện suy nghĩ một chút, có cần đầu tư vốn hay không?
Đường Thanh Tâm lái xe đến thôn nhỏ kia, khoảng một tiếng lái xe, đến nơi vừa hay có một đoàn khách du lịch đã đặt hết phòng, cô chỉ có thể để lại số điện thoại cho lễ tân, đỗ xe rồi đi dạo xung quanh. Không nói không rằng rời khỏi thành phố ồn ào náo nhiệt, cảnh sắc ở đây rất tuyệt còn có cả không khí tươi mát khiến cô thật sự rất thích.
Trên người mặc chiếc đầm vải bông mang đôi giày cao gót màu trắng đi đến chỗ tảng đá lớn màu xanh, ngửi thấy mùi đồ ăn phảng phất, tâm trạng của cô cũng tốt lên nhiều.
Đứng trước một quán ăn, tốc độ linh hoạt của ngón tay người nghệ nhân đã thu hút ánh nhìn của Đường Thanh Tâm, màu sắc sặc sỡ trên tay anh ta dần dần trở nên sống động như sinh vật còn sống.
“Đây là sư phụ kế thừa văn hóa phi vật thể rất nổi tiếng trên con phố này, em tận mắt nhìn thấy thật là có phúc!"
Đột nhiên nghe thấy âm thanh này, Đường Thanh Tâm quay đầu, bắt gặp một ánh mắt trong trẻo.
Trần Dịch trên mặt mang theo ý cười, từ từ bước đến chỗ Đường Thanh Tâm, khẽ nhíu mày hỏi: "Em sao lại đến đây?"
“Đừng có hiểu lầm, tôi chỉ đến đây quan sát công việc".
Trần Dịch vội vàng giải thích, cô gái trước mặt một thân khoác lên chiếc váy màu trắng, trên cổ đeo ít trang sức che đi khuyết điểm, tóc buộc đơn giản đằng sau. Hình ảnh của cô vừa giản dị mà không mất đi vẻ đẹp tinh tế. Không phải khoa trương mà nói, mỗi lần gặp cô trong lòng Trần Dịch luôn có một cảm giác khác thường, nhất là khi đem ra so sánh vẻ nhu mì của cô với vẻ u ám của Thẩm Thiên Vi, trong lòng anh luôn hướng về Đường Thanh Tâm. Đường Thanh Tâm nghe anh nói vậy, mới phản ứng lại: "Anh nói khu du lịch này, là sản nghiệp của nhà anh à?"
Anh gật đầu thừa nhận: "Thật ra cũng bắt đầu từ mấy tháng trước, lúc đó chỗ này dự tính bị dỡ bỏ, chỉ là anh nghĩ phí dỡ bỏ quá cao chi bằng khai phá thành khu du lịch. Bây giờ mọi người đều khá thích phong cảnh nơi này, dù sao giao thông cũng thuận lợi, như vậy cũng có thể gia tăng thu nhập, nhất cử lưỡng tiện".
Đường Thanh tâm gật đầu, nhìn phía sau anh, chỉ có mình anh.