--------------------------
Người bị lưu đày tới nơi này, lúc vừa mới tới người nào cũng gầy như que củi, nhìn bẩn thỉu chật vật không chịu nổi, thậm chí có người còn suýt chết?
Nhưng người Triệu gia lại không như vậy…
Triệu Lê Nhã nhìn mặt để nói chuyện, biết lời nói của mình có tác dụng, nói chuyện càng thêm tự tin: “Chúng ta không thù không oán, các người cần gì phải cố chấp như vậy, có đúng không? Chúng ta hiện giờ tới nơi này, chỉ muốn an phận chờ tin tức, nhưng nếu thật sự có người muốn gây chuyện, hừ, chúng ta cũng không phải dạng người dễ bắt nạt! Đến lúc đó, cho dù liều mình, cá chết rách lưới cũng tuyệt không bao giờ khuất phục, nếu các ngươi không tin, vậy liền thử xem!”
Hồ Lĩnh đưa nắm đấm thị uy: “Đúng! Đừng cho rằng chúng ta là người dễ bị bắt nạt, chúng ta sợ các ngươi chắc.”
Đám côn đồ vừa tức vừa khuất nhục, mẹ kiếp, chẳng qua bọn họ chỉ muốn kiếm chút tiện nghi thôi, như thế này có đáng hay không? Đáng hay không!
“Ba vị, mời rời đi, chúng ta không tiễn!”
“Đám lưu manh nào muốn bọn họ tiễn chứ?" Cả 3 mặt mũi xám xịt tranh thủ thời gian chạy đi.
Triệu Lê Nhã và Hồ Lĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Lê Nhã nói: “ Cũng không biết có thể làm cho bọn hắn sợ hay không, Chỉ còn cách binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Mặc kệ như thế nào, chúng ta nhất định phải đứng vững được ở chỗ này, không những thế, còn phải sống thật tốt.”
“ Được, về sau chúng ta liền cẩn thận hơn một chút.”
“Được rồi, đi thôi, chúng ta tranh thủ thời gian quét dọn phòng ốc đi.”
“Tốt!”
Hiện tại, đi được bước nào hay bước đó, đã là họa thì muốn tránh cũng không được.
Mọi thứ rồi cũng sẽ có cách hết.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, người bên trong nhà đương nhiên đều nghe thấy được,Triệu Lê Tương và Triệu Lâm thấy hai người quay lại liền chạy đến: “ Ca ca, tỷ tỷ đánh người xấu chạy đi rồi sao? Ca ca và tỷ tỷ thật là lợi hại!”
Nếu như không phải cha mẹ ngăn cản, còn bịt chặt lỗ tai bọn hắn, thì bọn hắn đã muốn chạy ra ngoài xem náo nhiệt rồi.
Mọi người nghe vậy liền cười phá lên, “đúng, từ nay ca ca và tỷ tỷ sẽ bảo vệ các ngươi, các ngươi không cần phải sợ người xấu nữa.”
Triệu Tương và Đặng Thị ánh mắt nhìn nữ nhi và nghĩa tử đều có chút phức tạp.
Nữ nhi này của bọn họ, từ nhỏ đã không thích cầm kỳ thư họa, nhưng lại rất thích cầm đao múa kiếm, lúc trước chỉ nghĩ là nàng muốn chơi, lại thấy cứ để cho nàng nghịch coi như rèn luyện thân thể cũng tốt. Không nghĩ tới…
Cũng không biết nên vui hay buồn.
---
Phòng ốc vẫn cần phải dọn dẹp, Triệu Lê Nhã nói: “Nữ nhi và ca ca sang nhà hàng xóm mượn đồ dùng, nếu không, chỉ dọn bằng tay thì không biết lúc nào mới xong được.”
Triệu Tương và Đặng Thị gật đầu đồng ý, thấy vậy hai người liền cùng nhau đi ra ngoài.
Gần nhà bọn họ bên tay phải cách tầm hơn 200 mét có một căn nhà được tường dào xây lên từ bùn đất vây quanh, ở giữa có một vườn rau cách hàng rào không xa, cũng không nhìn rõ được tình hình bên trong, hai người liền quyết định đi vào nhìn xem.
Sau khi gõ cổng, một vị phu nhân gần 40 tuổi ra mở cửa , ánh mắt đầy cảnh giác đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới: “Các ngươi là ai?”
“Chào thẩm thẩm,” Triệu Lê Nhã cười nói :Chúng ta mới đến đây, đang muốn ở căn nhà bên trái nhà người, có thể nhờ thẩm thẩm cho chúng ta mượn ít đồ dùng như chổi, xẻng, đao bổ củi, ki hốt rác để dọn dẹp có được hay không?”
Vị phụ nhân “hả” một tiếng đầy hứng thú, ánh mắt phát sáng, nhìn bọn họ chằm chằm, nhiều chuyện nói: “Người mới, a.. trong thôn chúng ta lại có người mới tới sao! Các ngươi từ đâu tới? Phạm phải tội gì?”
Triệu Lê Nhã, Hồ Lĩnh: “...”
Mặc dù Triệu Lê Nhã cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu,nhưng bị người ta hỏi trực tiếp như thế, vẫn có chút trở tay không kịp.
Vị phụ nhân thấy thế liền cười nhạo một tiếng, xem thường: “ Đã đến nơi này, thì còn gì mà phải che giấu? Nói ra cũng không mất mặt! Có gì nữa đâu mà mất. Ta nhìn nha đầu này không tệ, được thôi rồi, ta lấy cho các ngươi mượn, dù sao về sau cũng là hàng xóm với nhau!”