Tuyết vẫn rơi.
Tam Lại Tử bị đánh thức bởi tiếng pháo không ngừng nghĩ trong thị trấn. Tuyết đã phủ kín người và khuôn mặt hắn. Hai bên mũi là những hạt nước ẩm ướt. Toàn thân hắn đã tê dại, trước thời điểm này Tam Lại Tử vẫn cảm thấy mình đang bay trên những đám mây, rất nhiều bông tuyết nhảy múa xung quanh hắn, lại còn phát ra những tiếng vui tai nữa. Hắn có cảm giác mình đã bay vào thiên đường. Hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, bản thân hắn xấu xa như vậy làm thì sao hắn lại có thể lên thiên đường được. Có lẽ ông trời chiếu cố hắn, và cũng có thể thương hại hắn, bởi vì hắn đã phải sống rất vất vả, cho nên để hắn sau khi chết được lên thiên đàng chăng?
Khi bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ, hắn mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ đẹp.
Hắn chưa chết, hắn vẫn đang nằm trong huyệt.
Hắn không cử động được, cũng không còn cảm nhận được sự ấm áp cũng như lạnh giá nữa. Nhưng hắn vẫn nghe thấy rõ mồn một tùng tiếng thở nhẹ như hoa tuyết rơi của mình. Điều này khiến hắn nhận ra mình vẫn đang sống. Niềm vui đón Tết của thị trấn Đường ở rất xa hắn. Đêm nay ai sẽ là người nhớ tới hắn - người chờ đợi cái chết trong huyệt đây?
Tam Lại Tử lại ngửi thấy mùi tanh thối.
Hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không hiểu mùi này từ đâu tới?
Tam Lại Tử vẫn nhắm nghiền mắt, hắn không muốn nhìn cái thế giới này. Hắn cũng không lý giải nổi tại sao mạng sống của hắn lại dai dẳng như vậy. Hắn nằm ở huyệt đã hơn mười mấy canh giờ nhưng vẫn không chết cóng trong cái lạnh thấu xương. Mặc dù không còn muốn sống nữa, hắn nghĩ mình sẽ chết, nhưng lúc tỉnh lại, hắn vẫn khỏe mạnh như thường. Hắn cũng chẳng còn sợ nữa. Giống như từ khi có mặt trên đời, cái chết chính là một gì đó hạnh phúc, đáng được mong chờ nhất đối với hắn.
Đang lúc này, Tam Lại Tử nghe thầy tiếng bước chân.
Ai tới sườn núi Ngũ Công Lĩnh đầy những ngôi mộ nhấp nhô này vào buổi tối chứ?
Tiếng bước chân sột soạt tiến gần tới chỗ hắn.
Tuy đã kiên định với quyết tâm tìm đến cái chết, nhưng hắn vẫn dõi theo từng tiếng bước chân. Tiếng bước chân đó dừng lại trước huyệt mộ. Tam Lại Tử nhận thấy người đó đang cúi xuống nhìn hắn. Tim Tam Lại Tử đập nhanh một cách kỳ lạ, mặc dù chỉ vài phút trước hắn không còn cảm nhận được tiếng tim mình đập. Có một sức mạnh kỳ lạ dồn vào người Tam Lại Tử. Người đó không nói không rằng, đứng im ở đó, cứ như thể cũng đang chờ cái chết của Tam Lại Tử vậy. Mùi tanh thối càng lúc càng nồng nặc.
Cuối cùng Tam Lại Tử cũng đã mở mắt ra.
Cái hắn nhìn thấy chỉ là một màu tuyết trắng.
Hắn không nhìn thấy ai đứng ở cạnh huyệt mộ cả.
Nỗi sợ hãi trong lòng Tam Lại Tử dâng lên. Hắn cảm thấy rất rõ rệt rằng chỉ có chết đi mới không còn cảm giác sợ hãi nữa. Chỉ cần hắn còn sống, nỗi sợ hãi sẽ giống như lông và tóc đeo bám suốt đời hắn. Bỗng tuyết ngừng rơi, gió đêm cũng giấu mình ở nơi nào đó. Cả sườn núi Ngũ Công Lĩnh lặng như tờ. Tiếng thở của Tam Lại Tử càng lúc càng nặng, hai tay hắn vẫn ôm chặt bức truyền thần màu Tống Kha vẽ cho. Lòng bàn tay hắn túa mồ hôi.
Một lát sau, Tam Lại Tử nghe thấy tiếng thở của một người khác.
Tiếng thở đó vừa khẽ khàng vừa rõ ràng.
Tam Lại Tử há miệng định nói thì cảm nhận được có một vật gì mềm mềm trượt từ miệng xuống, vật đó trườn xuyên qua họng xuống bụng. Tam Lại Tử tự đáy lòng thầm rêи ɾỉ: "Hỏng rồi!".
Lúc này, hắn nghe thấy hai tiếng cười khẩy của phụ nữ vì nhìn thấy một bóng trắng lướt trên miệng huyệt.
Lẽ nào cả đời mình sẽ không thoát khỏi bóng trắng đó?
Lẽ nào cô ta là người bị gϊếŧ trên pháp trường ngoài phố huyện?
Vật trườn xuống họng hắn cứ quẫy ngược quẫy xuôi. Hắn muốn nôn, nhưng nôn không ra. Bụng hắn bắt đầu đau, ruột hắn như bị cắn đứt thành nhiều khúc. Sự đau đớn này có thể nói là khiến hắn sống không bằng chết. Tại sao mỗi lần hắn quyết tâm tìm tới cái chết lại không chết được? Sự đau đớn khiến toàn thân hắn như bị thiêu đốt. Tứ chi cứng đờ của hắn đã cử động được. Cái chết lại đang rời xa hắn, thay vào đó là nỗi sợ hãi và sự đau đớn.
Hắn chẳng biết nếu còn sống sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.
Sợi dây số mạng lại một lần nữa tàn nhẫn kéo hắn trở Lại Tử Quỷ môn quan.
Tam Lại Tử ôm bụng rồi lăn lộn trong huyệt mộ.
Chẳng biết bao lâu sau đó Tam Lại Tử mới bò lên khỏi huyệt. Hắn nằm úp trên tuyết, qua ánh sáng trắng của tuyết, hắn nhìn thấy một bóng trắng đang đứng ở chỗ không xa hắn lắm. Bóng trắng đó bịt mặt bóng hình đó giống hệt với Lăng Sơ Bát - người nuôi trùng độc mới bị chặt đầu.
Tam Lại Tử tuyệt vọng hét lên: "Sao cô không buông tha cho tôi hả?".
Bóng trắng cười khẩy rồi bay về phía thị trấn. Đột nhiên bụng Tam Lại Tử không đau nữa. Nhưng thứ đó vẫn còn ở trong hắn, bụng của hắn vẫn trướng trướng. Hắn như bị ma ám lầm lũi đi theo bóng trắng kia, người hắn cũng nhẹ bỗng rồi bay lên, bay rất nhanh cùng bóng trắng kia qua cánh đồng tuyết trắng, bay qua thị trấn Đường, tiếp tục bay qua đám khói pháo đầy mùi diêm sinh trên đường phố, về hướng phố huyện. Lúc đó, người dân trong thị trấn đốt pháo xong đều đã đóng cửa đi ngủ rồi.
5
Ngày mùng 1 tháng Giêng âm lịch năm Dân Quốc thứ ba mươi sáu, đất trời lạnh khác thường. Khắp nơi là những đống tuyết lớn. Người dân trong thị trấn có một tục lệ, ngày mùng 1 tháng Giêng không ăn đồ tanh, chỉ ăn chay, không những thế còn phải tới miếu dâng lễ nữa. Trong ngày này, không có ai tới nhà bà con họ hàng. Người dân trong thị trấn quen ngủ nướng trong ngày này, tới tận trưa mới mở cửa, lúc đó mới có lác đác người đi lại trên đường. Tuyết phủ trắng con đường lát đá của thị trấn Đường, trên nền tuyết là xác pháo đốt tối qua. Trong gió lớn, nhà nào nhà nấy treo đèn l*иg. Mọi cửa hàng, cửa hiệu trong thị trấn đều đóng của, cửa hiệu truyền thần được khóa chặt bằng chiếc khóa đen xì. Tam Lại Tử quay người lại thì nhìn thấy mụ điên Hồ Nhị Tẩu tóc tai rối bù ngồi trước cửa nhà, mụ ta đang nhét gì đó vào mồm. Tam Lại Tử đã nhìn rõ hơn, đó là củ đậu sống. Tam Lại Tử nuốt nước bọt, hắn cũng đang đói bụng. Nếu mụ Hồ Nhị Tẩu không bị điên, không hiểu mụ có cho hắn một bát cơm không nhì?
Tam Lại Tử nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định đi tới chỗ mụ.
Tam Lại Tử đi qua mụ rồi bước vào quán đang mở toang hoang.
Hắn tìm được một củ đậu khác trong nhà mụ ta, chẳng thèm rửa đã cho ngay vào mồm. Hắn và mụ điên Hồ Nhị Tẩu ngồi cùng nhau trên bậc cửa, chỉ lo ăn củ đậu không quan tâm tới ai. Điều kỳ lạ là, Tam Lại Tử lại không về miếu Thổ Địa phía đông thị trấn, vốn là hang ổ của hắn. Hôm nay, chỗ đó rất náo nhiệt, lại còn có nhiều đồ lễ nữa. Hắn và mụ điên Hồ Nhị Tẩu lúc này trông giống như hai chị em ăn gió nằm sương. Những người qua đường nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng kỳ lạ.
Tam Lại Tử ăn hết củ đậu, thì thấy bụng lại trướng lên. Hắn đứng dậy, lại mò vào quán mụ điên Hồ Nhị Tẩu, tìm thấy một con dao chặt củi đã gỉ trong bếp. Hắn khua con dao rồi đi ra ngoài quán, bước tới trước cửa hiệu truyền thần, ánh mắt dừng lại ở cái khóa đen sì trên cửa.
Đúng lúc này mụ Hồ Nhị Tẩu hét toáng lên: "Văn Tú, cô tha cho tôi đi, tha cho tôi đi. Tôi sẽ không nói lung tung nữa, tôi nên đi ăn cứt, tôi nên đi ăn cứt".
Cơn điên của mụ Hồ Nhị Tẩu tái phát, mụ bật dậy rồi loạng choạng đi ra đường, vừa chạy vừa hét.
Tam Lại Tử không quan tâm tới mụ ta, hai tay giơ cao chiếc dao chặt củi, rồi chặt mạnh xuống cái khóa đen sì kia. Cái khóa đó rất chắc, Tam Lại Tử chặt một hồi vẫn không đứt. Hắn lầu bầu gì đó trong miệng, sau đó lại tiếp tục giơ cao con dao chặt củi.
Đúng lúc này thì đội trưởng đội bảo vệ Trư Cốc xuất hiện trước mặt Tam Lại Tử. Hắn mặc áo kép bông, đội mũ quả dưa, khoác súng moze. Trư Cốc vừa cười vừa nói với Tam Lại Tử: "Tam Lại Tử, mày đang làm gì thế?".
Tam Lại Tử nhìn thấy Trư Cốc, liền buông tay cầm con dao chặt củi xuống. Hắn nhìn chằm chằm tên Trư Cốc đểu cáng, con người tóe lửa, lạnh lùng đáp lại: "Tao làm gì thì liên quan gì tới mày?".
Trư Cốc không ngờ Tam Lại Tử lại trả lời như vậy. Mặt hắn cau lại vẻ không vui, nhưng nhanh chóng trở lại như thường. Trư Cốc vẫn bình tĩnh nói với Tam Lại Tử:
"Tam Lại Tử à, họa sĩ Tống chết rồi, cửa hiệu truyền thần này ủy ban thị trấn thu hồi lại. Cái cửa này do chính tao khóa đấy, tao là đội trưởng đội bảo vệ của thị trấn, lẽ nào việc mày phá cửa lại không liên quan tới tao ư?"
Lời nói của Trư Cốc khiến rất nhiều người quây tới xem gật đầu tán đồng. Sự khác biệt lớn nhất giữa Trư Cốc và Chung Thất chính là Trư Cốc không vênh váo, hơn nữa lại biết ăn nói có lý, không giống như Chung Thất cứ cậy thế làm càn ức hϊếp người khác. Vẻ mặt tươi cười của Trư Cốc trở nên giả tạo vô cùng trong mắt Tam Lại Tử. Tam Lại Tử quay đầu lại, chẳng nói chẳng rằng vẫn giơ cao dao lên, tiếp tục chặt khóa. Tam Lại Tử chặt mạnh ba cái liền thì chiếc khóa tách ra.
Trư Cốc cùng mọi người đứng xem xung quanh ngỡ ngàng, giương mắt nhìn Tam Lại Tử đẩy cửa rồi bước vào trong. Sau đó, hắn liền chốt cửa lại.
Tam Lại Tử muốn làm gì vậy?
Không ai có thể giải đáp được câu hỏi này.
Trư Cốc bình tĩnh trở lại, tươi cười nói với mọi người: "Giải tán thôi, có chuyện gì đâu mà xem. Mọi người ai làm việc nấy đi. Tôi sẽ báo cáo việc này lên Chủ tịch Du rồi sẽ xử lý sau".
Trư Cốc nói xong liền đi về phía ngõ hoàng đế.
Trư Cốc không tới ủy ban, mới sáng sớm hắn đã đưa chủ tịch Du tới thắp hương tại miếu Cửu Hoa cách thị trấn Đường tới mười dặm. Cứ vào sáng mùng Một Tết hằng năm, Chủ tịch Du đều tới miếu Cửu Hoa thắp hương, việc này đã trở thành thói quen của ông ta. Sau khi về, ông ta mới ngủ. Trên đường đi, Trư Cốc kể tường tận việc theo dõi Du Vũ Cường cho Du Trường Thủy nghe. Hắn kể rằng Du Vũ Cường ở nhà Trương Thiếu Băng, cả tối đó uống rượu, trời vừa tờ mờ sáng đã đeo một túi đồ rời khỏi nhà họ Trương rồi đi về hướng tây. Chủ tịch Du nghe xong, thở dài não nuột:
"Sao thằng này lại chẳng làm nên trò trống gì thế, tôi đối với nó cũng không bạc, sao nó lại hận tôi tôi vậy chứ?"
Trư Cốc không có cách nào để tìm hiểu vấn đề của Du Trường Thủy, đó là việc nhà họ.
Hắn rẽ vào quán Tiêu Dao.
Hắn biết Lý Mị Nương đang ngủ. Hắn nhẹ nhàng đi tới phòng Xuân Hương.
Xuân Hương đang ngồi lau nước mắt trước bàn trang điểm.
Trư Cốc liếc nhìn cô một rồi nằm dài trên giường phàn nàn: "Mệt quá!".
Xuân Hương trèo lên giường cởϊ áσ khoác và quần cho hắn, sau đó đắp chăn cẩn thận cho hắn nữa. Trư Cốc co quắp trong chăn, răng đánh vào nhau lập cập. Hắn muốn bảo Xuân Hương cởi hết quần áo rồi làm nóng người hắn bằng cơ thể cô. Nhưng hắn không làm vậy, bởi chỉ một lát thôi chăn sẽ ấm lên. Xuân Hương ngồi ở giường, vẻ mặt buồn bã, trông bộ dạng như không biết phải làm gì. Cô rất xinh đẹp, thậm chí có thể nói là mỏng mày hay hạt. Đó là người mà mụ Lý Mị Nương đã phải cất công mua về từ vùng núi rất xa để dành riêng cho Trư Cốc. Năm nay mới mười sáu tuổi, vậy mà cô đã cảm nhận được nổi buồn tê tái chưa từng có.
Tuy Trư Cốc nói ngày nào cũng tới quán Tiêu Dao ngủ, nhưng hắn chưa từng động vào người cô. Việc này chỉ có Trư Cốc và cô biết mà thôi. Vậy mà Trư Cốc còn dặn dò cô nhất quyết không được tiết lộ chuyện này với ai, nếu ai hỏi thì cũng không được nói là Trư Cốc chưa từng động vào người.
Trư Cốc nằm trong chăn nói: "Xuân Hương à, em đừng khóc nữa. Anh biết trong lòng em rất buồn, nhưng đó là số mệnh của em".
Trư Cốc thực sự đã rất mệt rồi, nằm chưa được một lúc hắn đã ngáy o o.
Xuân Hương nghe tiếng ngáy của Trư Cốc, nước mắt lại tuôn rơi lã chã.
Cô chẳng làm sao đoán định được tương lai của mình sẽ thế nào.
Người đàn ông trước mặt cô lúc này sẽ mang gì tới cho cô? Cô hoàn toàn không biết.