Lục Dật Thần liếc mắt nhìn đồng hồ, tâm tình càng thêm bực bội, nói với Phó Vân Tâm: “Anh đi WC hút điếu thuốc.”
“Được, đi sớm về sớm nha, ông xã.” Phó Vân Tâm không để ý nhiều, bây giờ y rất muốn nói chuyện với bạn học, thuận tiện khoe khoang về bản thân.
Lục Dật Thần đi đến cửa WC, châm điếu thuốc, lúc vừa muốn đưa lên miệng, đột nhiên một bàn tay duỗi ra từ bên cạnh, nhanh chóng cướp lấy thuốc trong tay hắn, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lê Hân nhẹ nhàng hút điếu thuốc, sau đó dựa đầu lại gần mặt hắn phả ra một hơi khói thuốc.
“Khụ… Khụ khụ… Lê Hân, cậu… không phải về rồi à?” Lục Dật Thần che miệng ho khan vài tiếng.
Lê Hân không trả lời, cậu cảm thấy mùi vị thuốc này không có gì tốt, liền bóp tắt ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó nhân lúc người đàn ông chưa kịp phản ứng, nhanh chóng nhào vào trong l ồng ngực hắn, hai khối mềm mại gắt gao đè lên l ồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Hai tay Lê Hân ôm lấy eo người đàn ông, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt hắn: “Em thấy anh đi WC, liền lén đi theo lại đây.”
“…Lê Hân, cậu đang làm gì vậy, mau thả tớ ra…” Cơ thể Lục Dật Thần cứng đờ, xúc cảm mềm mại trước ngực khiến hắn không thể xem nhẹ, hắn nhắm mắt, đang định đẩy người trong l ồng ngực ra, cậu lại lần nữa lên tiếng.
“Vì sao phải buông ra?”
Lục Dật Thần ngừng vài giây, cuối cùng gian nan mở miệng: “Bởi vì… tớ đã kết hôn rồi.”
“Lời này mấy ngày trước anh đã nói với em rồi, nhưng mà lúc đó anh vẫn hôn em đấy thôi.”
“Đó… chỉ là ngoài ý muốn… ưmmm…”
Lục Dật Thần còn chưa nói xong, miệng đã bị Lê Hân hôn lên. Cánh môi đỏ tươi mọng nước gặm nhấm liếʍ mυ'ŧ trên môi hắn, nụ hôn này kéo dài triền miên, khiến Lục Dật Thần dần dần bị chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ hôn môi với cậu. Đúng lúc này, chỗ rẽ hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Có người đang đi lại đây!
Gần như là theo bản năng, Lục Dật Thần đột nhiên ôm Lê Hân lên nhanh chóng vọt vào một phòng vệ sinh khóa cửa lại, miệng hắn vẫn dán chặt lấy cánh môi cậu, thậm chí sau khi đi vào trong phòng vệ sinh, hắn trực tiếp cạy hàm răng cậu ra, đầu lưỡi chiếm lấy miệng nhỏ, tùy ý càn quét khắp nơi trong khoang miệng. Sau đó ngậm lấy lưỡi cậu kéo ra bên ngoài, quấn lấy liếʍ mυ'ŧ, phát ra từng âm thanh “chụt chụt”.
“Ưmm aa… ưmm ưmm… sướиɠ quá…”
Lê Hân bị người đàn ông hôn đến ý loạn tình mê, tay cậu đặt bên hông hắn chậm rãi lướt xuống đến giữa hai chân, cách lớp vải quần xoa nắn vật đã trướng to phồng lên một cách rõ ràng.
Lục Dật Thần thở gấp, đầu lưỡi hai người không biết mệt mỏi quấy lấy liếʍ mυ'ŧ, trao đổi nước miếng với nhau, còn nước miếng không kịp nuốt xuống chảy ra từ khóe môi. Một lúc lâu sau, người đàn ông mới kết thúc nụ hôn kịch liệt này, hắn liếʍ sạch sẽ chất lỏng bên khóe miệng cậu, trán áp lên trán đối phương, chăm chú nhìn cậu.
“Ưhmm… Lần này hôn… còn nhiệt tình hơn lần trước nữa… còn muốn nói là ngoài ý muốn không?” Không biết từ lúc nào Lê Hân đã cởϊ qυầи người đàn ông ra, bây giờ cậu đang nắm lấy côn t hịt thô to dữ tợn của hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
“Lê Hân, em…”
“Em thích anh.” Hai mắt Lê Hân mơ màng nhìn người đàn ông, lẩm bẩm nói: “Em đã sớm thích anh rồi, vì sinh bệnh… không kịp tỏ tình với anh đã phải ra nước ngoài chữa bệnh, đến khi em khỏe lại đi tìm anh… anh đã hẹn hò với Phó Vân Tâm rồi.”
“Lê Hân…” Nghe Lê Hân tỏ tình xong, nội tâm Lục Dật Thần trong nháy mắt kích động lên, hơn nữa dưới háng bị cậu xoa nắn không ngừng truyền đến từng trận kɧoáı ©ảʍ, hai tay không tự chủ sờ soạng khắp nơi trên cơ thể phập phồng quyến rũ của đối phương.
“Lê Hân… thật ra anh cũng… nhưng anh…”
“Em biết anh đã kết hôn, nhưng em vẫn không quên được anh… muốn em được không, Dật Thần…” Lê Hân liếʍ liếʍ hầu kết gợi cảm của người đàn ông, cơ thể ở trên tay người đàn ông lẳиɠ ɭơ vặn vẹo.
“Nhưng Vân Tâm em ấy…” Nhìn người đẹp gợi cảm xinh đẹp như thế, lại còn là người tình trong mộng của mình lúc trước, Lục Dật Thần đã sắp mất đi lý trí, cuối cùng nghĩ đến vợ hắn vẫn là cố gắng run rẩy từ chối.
“Chúng ta vụиɠ ŧяộʍ… chỉ cần không bị phát hiện là được rồi… em sẽ không phá hoại hôn nhân của anh đâu… Dật Thần… cơ thể Hân nhi nóng quá… lỗ đ ít rất ngứa… ưmmm aaa… muốn ăn c ặc bự của anh… ưm aaa…”
Lý trí của người đàn ông cuối cùng cũng sụp đổ.
Lục Dật Thần gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to trực tiếp vói vào áo sơ mi Lê Hân nắm lấy hai bầu vυ' bự trắng nõn kéo ra ngoài, tận tình xoa nắn chơi đùa, sau đó ngắt nhéo hai viên núʍ ѵú hồng hào non mềm, hắn cúi đầu liếʍ cần cổ non mịn của cậu dò hỏi: “Hân nhi, sao vυ' em lại trở nên lớn như thế này… anh nhớ lúc học cấp ba còn không có bự như vậy đâu…”
“Ưhmm ưmm… là do em bị bệnh… ư ư aaa… có uống chút thuốc tăng hormone… kết quả không biết vì sao… vυ' đột nhiên lớn lên… mông cũng càng vểnh… aaa aa… Dật Thần… anh… sẽ ghét bỏ dáng người này của em sao… ưmmm ưmm…”
“Sao có thể chứ… anh yêu vυ' bự Hân nhi muốn chết… ưhmm ưmm…” Lục Dật Thần vừa nói xong, liền vùi mặt vào cặρ √υ' đầy đặn no đủ thơm tho của cậu, ngậm lấy núʍ ѵú hung hăng mυ'ŧ lấy.
“Ưmm ưmm… núʍ ѵú sướиɠ quá aaa… Dật Thần hút giỏi quá… aaa aaa… bú mạnh lên aa…” Lê Hân ngẩng đầu lên, ưỡn ngực ôm lấy đầu người đàn ông ấn vào nơi mềm mại của y, thèm muốn đối phương cắи ʍút̼ mạnh mẽ hơn.
“Ưhmm umm… vυ' bự mềm quá… núʍ ѵú d âm cũng thật… tròn trịa… ưmm ưmm… lại đáng yêu nữa… ăn thật ngon… ưmm aaa…” Lục Dật Thần giống như chết đói mà bú ʍúŧ vυ' bự, không biết thoả mãn há to miệng gặm cắn, giống như muốn đem toàn bộ vυ' cắn nuốt, côn t hịt thô to dưới háng nằm trong tay Lê Hân cũng nhẹ nhàng đưa đẩy.
“Hân nhi d âm quá aaa… vυ' bự bị bú có sướиɠ không hả… ưmm ưmm… nắm chặt c ặc bự của anh đi… aaa aa…”
“Anh Dật Thần… aaa aa… vυ' bự sướиɠ quá aaa… aaa aa… lỗ đ ít Hân nhi ngứa quá… ưmm ưmm…” Lê Hân uốn éo rên rĩ dâʍ đãиɠ, quần áo trên người đã bị người đàn ông cởi ra, một tay hắn xoa nắn cặp mông tròn trắng nõn, theo động tác vặn vẹo của cậu chậm rãi di chuyển lại giữa đùi cậu.
“Aaa aa… đĩ d âm… lỗ đ ít đã ướt thế này rồi hả… aaa aa… có muốn c ặc bự của anh không… để c ặc bự anh đ ụ lỗ đ ít dâʍ đãиɠ này của em… ưmm ưmm…” Lục Dật Thần duỗi hai ngón tay chọc vào trong lỗ đ ít non mềm, ở thành ruột moi móc xung quanh.
“Muốn… ưmmm aaa… muốn c ặc bự của anh Dật Thần… lỗ đ ít sướиɠ quá a a a… bị ngón tay anh móc thích quá a a a…” Lê Hân bị kɧoáı ©ảʍ từ lỗ đ ít kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hai chân nhũn ra, nhịn không được dang rộng hai chân, vịn vào người đàn ông nâng mông lên cao, để người đàn ông ngoáy lỗ đ ít dễ dàng hơn, bên trong lỗ đ ít đã bắt đầu chảy nước.
“Haa aaa… lỗ đ ít bé d âm còn chảy nước à… d âm quá… ưhmm aaa… c ặc bự anh sắp nhịn không nổi rồi… cục cưng Hân nhi… mau, xoay người sang chỗ khác… nhếch mông lại đây nào…”
Lê Hân ngoan ngoãn quay người, hai tay banh cánh mông non mềm của mình, lộ ra lỗ đ ít màu đỏ tươi ngon miệng và lỗ l ồn đã ướt đẫm, cậu quay đầu, mặt ửng hồng nhìn người đàn ông, lắc lắc mông với hắn, lẳиɠ ɭơ rêи ɾỉ: “Anh Dật Thần… mau vào đi… c ặc bự mau cắm vào lỗ đ ít Hân nhi… ưhmm aaa…”
“Aaa aa… Hân nhi d âm quá…” Hai mắt Lục Dật Thần đỏ lên, cầm lấy c ặc bự thô cứng của mình nhắm ngay lỗ đ ít đã được khuếch trương, một phát lút cán.