“… Anh ăn vυ' bự là được rồi… Ưhmm ưmm… Núʍ ѵú thật mềm… ăn ngon lắm… bà xã, em xem… vυ' tiểu Nhiên Nhiên còn lớn hơn em… núʍ ѵú d âm thật đáng yêu… Ưhmm ưmm… để anh đây mυ'ŧ cho nó to lên… ưmm ưmm…”
“…Em đi đây.” Lưu Tuệ Linh rốt cuộc không chịu nổi, còn chưa ăn xong sandwich đã cầm lấy vali rời khỏi nhà. Trước khi đi, cô quay đầu lại nhìn chồng cô và An Nhiên đã cởi sạch quần áo đang điên cuồng đ ụ đ ịt ở trên bàn cơm, còn sandwich cô ăn thừa đã sớm bị bọn họ ném xuống dưới đất.
Bây giờ hối hận còn kịp không? Lưu Tuệ Linh tự hỏi bản thân, đáp án rất rõ ràng, khẳng định không còn kịp nữa, trong lòng cô vẫn luôn mặc niệm “Tất cả đều là vì con, tất cả đều là vì con…” Thôi miên như vậy có chút tác dụng, tâm trạng Lưu Tuệ Linh đã bình tĩnh trở lại.
Dù sao có thời gian một tuần không gặp, chỉ cần không gặp mặt thì cô sẽ không nhìn thấy cảnh chồng cô làʍ t̠ìиɦ với người khác, chỉ cần không gặp mặt thì sẽ không thấy vẻ mặt sảng khoái cô chưa từng thấy trên mặt chồng cô khi đang làʍ t̠ìиɦ với người khác, chỉ cần không gặp mặt thì cô sẽ không một lần lại một lần hoài nghi quyết định của mình có phải sai lầm hay không.
Lưu Tuệ Linh âm thầm thở dài, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm thấy đi công tác là một việc tốt đẹp như vậy, rõ ràng trước kia hận không thể mỗi ngày 24 giờ đều ở cạnh chồng, bây giờ ngược lại… Cô cười bất đắc dĩ.
Mà ở trong nhà lúc này, từ sau khi được Lưu Tuệ Linh ngầm đồng ý, Trình Nguyên Đông liền bắt đầu buông thả bản thân, côn t hịt thô cứng tàn nhẫn va chạm vào trong lỗ l ồn mềm mại.
“A a… ông chủ… mạnh quá… l ồn nhỏ Nhiên Nhiên rất thoải mái… bị c ặc bự đ ụ sướиɠ quá aaa…”
“Aaa aa… đĩ d âm… l ồn d âm co bóp chặt quá… nước nhiều thật… đúng là biết ăn c ặc bự… anh đ ụ chết cưng… aaa phê quá aaa”.
“Đáng ghét… ông chủ… không thể đ ụ hư l ồn Nhiên Nhiên nha… Nhiên Nhiên… A… Nhiên Nhiên còn phải sinh con cho ngài nữa…”
“L ồn d âm Nhiên Nhiên thật biết mυ'ŧ… sao có thể đ ụ hư được… aaa aa… sao lại sướиɠ như vậy… Sướиɠ quá aaa… l ồn vợ anh không chặt được như cưng… Nhiên Nhiên d âm thật giỏi quá… c ặc bự sắp không nhịn được rồi…”
“Ahh aaa… thật không… l ồn Nhiên Nhiên đ ụ sướиɠ hơn vợ ngài à…”
“Tất nhiên… l ồn vợ anh lỏng không chịu được… vừa đen vừa xấu… nhìn thôi đã hết muốn làm… vẫn là Nhiên Nhiên d âm tốt nhất… l ồn d âm vừa non vừa mềm… vυ' còn bự nữa… vợ của anh có gì so được với cưng… aaa sướиɠ aaa… phê quá… l ồn d âm kẹp chặt quá… c ặc sướиɠ muốn chết… ahhh aaa…”
“Ưhmm aaa… c ặc bự ngài cứng quá… đ ụ Nhiên Nhiên chảy nước mãi… sắp đ ụ chết Nhiên Nhiên rồi… aaa aaa… đầu c ặc bự đ ụ vào tử ©υиɠ aaa… Ahhh ahh…” An Nhiên thè lưỡi, tự mình xoa nắn vυ' bự, hai mắt mơ màng nhìn người đàn ông, miệng rên rĩ dâʍ đãиɠ không ngừng, ngay cả chính cậu cũng không biết bây giờ bản thân có bao nhiêu dâʍ đãиɠ.
“Aaa aa… con điếm… anh sướиɠ quá… đầu c ặc bị tử ©υиɠ cắn sướиɠ chết rồi aa… ahhh ahh…” Đầu óc Trình Nguyên Đông mơ màng, qυყ đầυ lớn dùng sức va chạm nghiền ép bên trong, lỗ niệu đạo lúc đóng lúc mở, nước d âm theo l ồn d âm phun ra nút vào chảy ra không ngừng. Trong lúc thọc vào rút ra, đột nhiên hình như đ ụng vào điểm nào đó, cảm giác cơ thể An Nhiên đột nhiên run lên, hắn liền đâm liên tục vào chỗ đó.
“A a… ngài… đừng mà… chỗ đó… aaa aa… không chịu được aaa…” An Nhiên trừng lớn mắt hét lên, cậu chưa từng trải qua loại cảm giác này, giống như có cái gì đó muốn bạo phát, khiến cậu nôn nóng lo lắng.
“Đừng sợ… Tiểu Nhiên Nhiên… aaa aaa… đây là điểm G của em… sẽ làm em sướиɠ chết… ahh aa… đừng kẹp… đ ụ chết cưng… cục cưng ngoan… aaa aaa…” Hai tay Trình Nguyên Đông nắm chặt eo nhỏ An Nhiên không cho cậu giãy giụa lung tung, côn t hịt lớn giã vào chỗ đó liên tục không ngừng.
“Không được… A a a… ông chủ… em sợ lắm… sắp bắn rồi… A a a…”
Theo đâm chọc điên cuồng của người đàn ông, An Nhiên cao trào từng đợt, bắn đầy lên cơ thể hai người, người đàn ông cũng bắn ra lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tử ©υиɠ cậu.
Du͙© vọиɠ qua đi, Trình Nguyên Đông và An Nhiên triền miên hôn sâu giống như một đôi tình nhân, gắt gao ôm lấy nhau.
Trong những ngày Lưu Tuệ Linh đi công tác, hai người ngay cả quần áo cũng không mặc, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi lại khắp nơi trong nhà, phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, thậm chí là ban công. Hầu hết mọi nơi đều lưu lại dấu vết sau khi bọn họ làʍ t̠ìиɦ, bọn họ giống như một cặp sinh đôi dính chặt vào nhau, chỉ cần hứng lên liền không quan tâm địa điểm hay thời gian mà làm một trận.
Nhưng Trình Nguyên Đông trước sau vẫn cảm thấy không đã ghiền, cảm giác thiếu mất điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào đó, cái loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này hắn hình như đã trải nghiệm qua, có lẽ là lúc vợ hắn ở đây nhìn hắn và An Nhiên làʍ t̠ìиɦ…
Sau khi tìm được nguyên nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Trình Nguyên Đông càng thêm hưng phấn, làʍ t̠ìиɦ trước mặt vợ thật sự là trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© mà hắn chưa từng có, huống chi vợ hắn vì muốn có con mà không ngại hắn c hịch người khác, người vợ tốt như vậy có thể tìm được ở đâu! Hắn quả thực quá may mắn…
Một tuần qua đi, Lưu Tuệ Linh đi công tác cuối cùng đã trở về. Hai giờ sáng, cô chống đỡ thân thể mệt mỏi mở cửa nhà, phát hiện cửa phòng cho khách nhà bọn họ vẫn còn đang mở.
Lưu Tuệ Linh có chút nghi hoặc, đã trễ như vậy mà bọn họ vẫn chưa ngủ à? Hay là quên tắt đèn, cô mang theo nghi ngờ đi vào phòng cho khách.
Sau đó cô liền đông cứng cả người.
Chỉ thấy tay chân An Nhiên chống lên đất, mà chồng cô thì nằm đè lên người An Nhiên. Bộ ngực cứng rắn của người đàn ông dán chặt trên tấm lưng trần trắng nõn của An Nhiên, cặp mông không ngừng rung động, đ ịt lỗ nhỏ của cậu “nhóp nhép” phun nước văng tung tóe.
“Sướиɠ aaa… đĩ nhỏ, em xem bây giờ em có giống một con cɧó ©áϊ… Aaa aa… l ồn d âm cắn chặt quá… c ặc bự đ ụ em sướиɠ quá đúng không… sướиɠ không hả…”
“Sướиɠ… sướиɠ lắm aaa aa… ông chủ… núʍ ѵú Nhiên Nhiên ngứa quá… xoa bóρ ѵú bự Nhiên Nhiên đi… Aaa aaa…”
“Ưhmm… con điếm này sao lại dâʍ đãиɠ như vậy chứ… anh yêu cưng chết đi được… Ưhmm ưmm…”
Trình Nguyên Đông ngậm lấy vành tai nhỏ xinh của An Nhiên, vừa thở gấp vừa mυ'ŧ vào liếʍ láp, bàn tay hắn ôm lấy cậu từ phía sau, niết lấy cặρ √υ' to đầy đặn no đủ ở trong tay tùy ý chơi đùa, sau khi xoa nắn đủ rồi, hai ngón tay nắm lấy hai viên núʍ ѵú hồng nhuận, ngắt nhéo kéo chúng xoay đủ hướng.
“A a… sướиɠ quá… Nhiên Nhiên yêu ông chủ nhiều lắm… ông chủ đ ụ Nhiên Nhiên thật sướиɠ… Nhiên Nhiên… Nhiên Nhiên… A… bà chủ… bà chủ về rồi…”