Gọi điện thoại cho bạn trai lúc hắn đang đ ịt bạn tốt rồi bắn ra lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙
Từ Thiến Thiến thấy phản ứng của hắn liền lập tức biết được là ai gọi điện thoại, cậu cong môi cười, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cầm lấy côn t hịt mềm đi sau khi bắn tinh, ngậm lấy qυყ đầυ chậm rãi vuốt ve, Từ Thiến Thiến ngước mặt lên, mờ ám nhìn về phía người đàn ông, ý đồ cực kỳ rõ ràng.
Lâm Văn Xung đương nhiên biết ý nghĩ của cậu, chỉ thấy hắn không chút hoang mang mà lấy ra một cái tai nghe Bluetooth trong túi quần, đeo lên bên tai trái, sau đó kéo Từ Thiến Thiến ôm lên người, cũng kéo một cái ghế dựa bên cạnh đặt nó ở trước gương, đối diện vị trí Ân Tuyết, sau khi ôm người ngồi xong, mới bấm nút nghe máy.
“Tiểu Tuyết, có chuyện gì vậy?”
Lâm Văn Xung đặt điện thoại ở một bên, banh ra đùi Từ Thiến Thiến lại bắt đầu hứng tình, đâm côn t hịt vừa mới bị cậu bú cứng vào l ồn d âm một lần nữa.
“Anh, sao nghe máy lâu vậy… đang bận à?”
“Ừmm… Anh đang lái xe, mới vừa nhìn thấy…”
Lâm Văn Xung ngậm lấy một núʍ ѵú Từ Thiến Thiến, ra hiệu cậu tự động, Từ Thiến Thiến ngồi ở trên người hắn nghe lời mà ưỡn thẳng vυ' bự, để người đàn ông càng dễ dàng mυ'ŧ núʍ ѵú, sau đó hai tay chống lên đầu gối người đàn ông, bắt đầu tự mình hoạt động nâng mông lên xuống.
“Như vậy à, anh yêu, chúng ta… đã nửa tháng không gặp mặt…” Ân Tuyết buồn bã cúi đầu.
“Không có cách nào… Ưhmm… Tiểu Tuyết… Anh gần đây thật sự rất bận…”
Bận đ ịt l ồn d âm bạn thân em, thật sự không có thời gian rảnh!
Lâm Văn Xung thầm nghĩ, hắn bú đủ núʍ ѵú bên này, lại dời qua núʍ ѵú bên kia tiếp tục mυ'ŧ liếʍ, bé đĩ trên người đã dần dần không có sức lực, cho nên hắn cũng bắt đầu chậm rãi đưa đẩy hông lên xuống.
“Nhưng mà anh vẫn luôn nói không rảnh, em sẽ suy nghĩ rất nhiều… Em sẽ nghĩ anh có phải chán ghét em rồi không…”
“Sao có thể, bảo bối, ahh… Anh yêu em nhất… Anh cũng rất nhớ em…”
Một bên nhớ em, một bên đ ịt bạn thân em, ahhh ahh… Núʍ ѵú d âm này thật tuyệt… L ồn d âm nhiều nước aaa aa… Tiểu Tuyết… Anh nhớ em, Ahhh ahh… C ặc bự sướиɠ quá…
Lâm Văn Xung càng nghĩ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dưới háng bắt đầu đưa đẩy nhanh hơn, một tay đặt trên cặp mông to mềm mại của Từ Thiến Thiến, sau khi xoa nắn, hung hăng vỗ một cái bốp.
“Aa a a…”
Từ Thiến Thiến khống chế không được kêu lên, vội vàng che miệng lại.
“A? Anh yêu, bên cạnh anh có người khác à? Em giống như nghe được…” Tiếng thét chói tai, Ân Tuyết không dám nghĩ nhiều, vẻ mặt lo lắng.
“Uhmm… Âm thanh hình như có chút vấn đề, chỉ có một mình anh, tiểu Tuyết, đừng nghĩ bậy… Ahhh aaa… Như vậy đi, ngày mai anh dành chút thời gian đi gặp em được không?”
Lâm Văn Xung cắn cắn núʍ ѵú, bé đĩ trên người liền trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng oán trách hắn làm thiếu chút nữa bị phát hiện, hắn cười cười, trấn an mà xoa xoa mông cậu, sau đó sờ đến giữa đùi cậu, tìm được lỗ đ ít đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc trước bôi trơn, vô cùng thuận lợi cắm hai ngón tay vào, sau đó thân mình bé lẳиɠ ɭơ trên người liền mềm nhũn.
“Thật vậy à? Anh yêu!”
Nghe được lời bạn trai, Ân Tuyết vui vẻ nhảy dựng lên, không tự giác đi đến trước gương, lúc này, y thật sự đang đứng trước mặt bọn họ.
Lâm Văn Xung nhìn người yêu ở đối diện, cả người hưng phấn đến phát cuồng, vội vàng ôm Từ Thiến Thiến đứng lên tới gần mặt gương, hắn cho bé đĩ kẹp chặt eo hắn, mà côn t hịt thô cứng điên cuồng đâm thúc về phía l ồn d âm, đồng thời một tay Lâm Văn Xung ôm lấy eo nhỏ Từ Thiến Thiến, một tay kia móc ngoáy lỗ đ ít cậu, còn miệng hắn thì vẫn dính lấy núʍ ѵú cậu không bỏ.
“Tất nhiên là thật… Ưhmm… Bảo bối… Ahh… Ưmm…”
“Thật tốt quá! Em còn tưởng rằng… anh muốn bỏ em!” Ân Tuyết vui đến muốn khóc, lại đi vài bước về phía trước, đến lúc gần tường gương không đến nửa mét mới dừng lại.
“Ừm… Anh sao có thể không cần em được… Ưmm… Anh yêu em nhất… Bảo bối…”
Lâm Văn Xung không nghĩ tới Ân Tuyết còn sẽ đi đến, quả thực không cần quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy! Rốt cuộc trước mặt người yêu đ ịt bạn thân y, hơn nữa vẫn là gần trong gang tấc, chỉ cách một mặt gương đặc biệt…… Tuy rằng lén Ân Tuyết yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với Từ Thiến Thiến không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa có lần nào điên cuồng như lần này.
Lâm Văn Xung thậm chí cảm giác chính mình đã mở ra ham thích tìиɧ ɖu͙© kỳ lạ gì rồi.
“Anh yêu, em cũng yêu anh…” Ân Tuyết nói xong thẹn thùng mà duỗi ngón tay chỉ chỉ mặt gương, “Đúng rồi, anh yêu, sao em cảm thấy anh nói chuyện có chút kỳ lạ vậy?”
“Anh đang bú √υ'… Ahhh… Không… Anh đang ngậm kẹo sữa… trẻ con nhà họ hàng cho… anh ăn thấy mùi vị rất ngon…”
Anh đang ăn núʍ ѵú d âm aaa aa… Ohhh ohh… Núʍ ѵú bạn thân em thật ngon thật d âm… vừa thơm vừa ngọt… Anh yêu muốn chết… Tiểu Tuyết em nhìn xem… Ưhmm ưmm…
Ý d âm nảy sinh khiến Lâm Văn Xung bước tới gần hơn, nếu Ân Tuyết có thể nhìn thấy phía đối diện, bạn trai y bú ʍúŧ núʍ ѵú bạn thân như vậy, đ ịt l ồn d âm bạn thân y, cùng với cảnh tượng móc lỗ đ ít bạn thân y bày ra không chút che giấu.
Đầu óc Lâm Văn Xung bắt đầu mơ màng, hắn biết chính mình sắp nhịn không được, Từ Thiến Thiến trong l ồng ngực cũng như vậy, bởi vì muốn ức chế rêи ɾỉ mà nước bọt không ngừng chảy ra, thế là nhẹ lẩm bẩm nói: “Tiểu Tuyết… Có điện thoại gọi đến, anh trước… tắt máy…”
“Được, anh yêu, anh làm việc đi, em không làm phiền nữa!”
Trong nháy mắt khi đối diện tắt máy, hai người đồng thời lớn tiếng rên rĩ, người đàn ông lại bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể Từ Thiến Thiến một lần nữa, nếu Ân Tuyết có thể nhìn thấy, liền sẽ phát hiện lúc người đàn ông bắn tinh nhìn chằm chằm y không chớp mắt, ánh mắt sung sướиɠ mà y chưa bao giờ thấy.
Lúc nhìn thấy Lâm Văn Xung cầm một bó hoa đứng trước cửa trung tâm, Ân Tuyết ngây ra.
Từ Thiến Thiến nói khẽ bên tai y: “Sau khi nói chuyện với cậu, tớ liền nhắn một tin cho anh ấy, nói cho anh ấy biết cậu còn đang ở trung tâm, nếu còn lương tâm thì qua đây một chuyến, xem ra trong lòng anh ấy vẫn có cậu.”
Ân Tuyết run rẩy nhận lấy bó hoa của bạn trai, dựa vào trong lòng bạn trai vừa khóc vừa cười, y cao hứng chết rồi, buồn lo với các loại hoài nghi trong khoảng thời gian này đều biến mất.
Bởi vì đã khuya, hơn nữa sáng sớm ngày mai Ân Tuyết còn giờ học trên trường, cho nên Lâm Văn Xung đến đây là để đưa Ân Tuyết về trường học.
“Anh yêu, anh giúp em đưa Thiến Thiến về nhà đi, anh bữa trước có đưa qua chắc vẫn còn nhớ đi!”
“Ừ, nhớ rõ.”
Sau khi đến trường học, Ân Tuyết vui vẻ tạm biệt hai người, “Em về phòng đây! Đúng rồi, Thiến Thiến ——” Ân Tuyết tiến đến bên tai bạn thân nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu nha!”
“Cảm ơn gì chứ, chúng ta là bạn bè thân thiết mà!” Từ Thiến Thiến cười vỗ vỗ đầu của y, “Nhanh về đi!”
“Biết rồi!”
Thế là, trên xe chỉ còn lại bạn thân Ân Tuyết và bạn trai y.
“Lại nói nữa… Lần đầu tiên chúng ta làʍ t̠ìиɦ cũng là ở trên xe!” Từ Thiến Thiến khom lưng tiến lên ôm cổ người đàn ông.
“Hơn nữa vẫn là xe này, vẫn là lý do đưa em về.” Lâm Văn Xung lái xe bình tĩnh nói.
“Còn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó sao?”
“Đương nhiên, em ngồi ở ghế sau banh hai chân lộ ra l ồn d âm tự an ủi trước mặt anh, rõ ràng biết anh là bạn trai tiểu Tuyết.”
“Sau đó đâu…” Từ Thiến Thiến liếʍ liếʍ vành tai người đàn ông.
“Sau đó anh nhịn không được liền đ ụ em, rõ ràng biết em là bạn thân tốt nhất của tiểu Tuyết.” Lâm Văn Xung chạy xe đến chỗ hẻo lánh tấp vào lề đường.
“Có muốn ôn lại một chút không?”
“Đương nhiên…”
Chỉ chốc lát sau, xe hơi màu đen bắt đầu kịch liệt đong đưa.
Bên kia, sau khi Ân Tuyết về ký túc xá, cẩn thận đem hoa bạn trai tặng cắm vào bình, nghĩ đến bản thân có được người bạn trai và bạn thân tốt như vậy… Y thật sự rất hạnh phúc!