"Vừa rồi ông ta có nghe lời gọi anh là cậu chủ, đúng ý anh cho nên anh chỉ giáo huấn nhẹ nhàng." Chân Tần Quốc Trường đá mạnh vào người ông chú đang gục mặt dưới mặt đất, làm ông ta một một cú ngã lăn ra.
Nhìn thấy Tần Quốc Trường đánh người như vậy, môi Vỹ Chu Đào khẽ nhấp nhẹ, mắt thoáng qua tia phức tạp.
Cuối cùng ông già ấy cũng ngậm miệng cúi đầu không chút nào phản kháng.
Tần Quốc Trường ném cho ông ta chiếc túi đen chứa những xấp tiền lớn, rời đi với tư vị nhàn nhạt chán ghét, "Trong tay thì đầy tiền nhưng não thì chẳng tiếp thu được thứ gì, đúng là cặn bã vĩnh viễn cặn bã!"
Vỹ Chu Đào lon ton đi theo. Đoạn tò mò ngoái đầu, vô tình phát hiện ông già ấy hai mắt sòng sọc đen ngòm chằm chằm nhìn hai người rời đi, không rõ hắn đang suy nghĩ thứ gì.
Cô nổi da gà, chạy vội đến ôm tay Tần Quốc Trường.
Suốt quãng đường đi chọn địa điểm hồ bơi khác, Vỹ Chu Đào không nói một lời.
Bất quá vừa rồi anh có hơi nóng nảy, đáng lí ra phải mặc kệ lão già đó và giao tiền đúng nhiệm vụ sau đó để Vỹ Chu Đào chơi một bữa cho thoả thích ở hồ bơi đặc biệt lớn phía sau biệt viện. Ngặt nỗi đối diện với kẻ thù, tự động cơ thể anh sinh ra một cơ chế miễn liên quan.
Cùng lắm thì Vỹ Chu Đào chưa nhìn thấy qua hồ bơi đó, anh giấu nhẹm đi, tránh cho tâm tư cô ham muốn.
Hơn nửa tiếng sau tìm được một địa điểm mới, Tần Quốc Trường rề rà chưa chịu dừng xe, lấy lí do đơn giản nhất bắt chuyện với cô: "Nơi này được không?"
"Anh hẹn đi từ hôm qua, cả buổi sáng không lên mạng tìm hiểu trước hả?" Vỹ Chu Đào nhìn bên ngoài kính xe, đều đều nói chẳng rõ đang nghĩ gì.
Tần Quốc Trường không cam tâm nhận lỗi: "Anh chưa bao giờ tự tìm địa điểm, lần sau anh sẽ để ý."
Vỹ Chu Đào tháo dây an toàn, chuẩn bị tư thế xuống xe.
Doạ anh rối rắm, nhanh chóng đỗ xe vào vị trí còn trống.
Thành thật mà nói, Tần Quốc Trường bất an rồi. Bé gái nhỏ dễ thương như cô không nên chứng kiến cảnh đánh người, thế mà còn cho cô tận mắt nhìn thấy anh kiếm chuyện trước.
Trái tim anh lúc này bị một chiếc kim châm chích tê buốt.
Vỹ Chu Đào thuận tiện hơn xuống xe trước, ra phía cửa kính xe sau thò tay vào lấy túi quần áo của hai người.
Vừa quay lưng lại, Tần Quốc Trường đã ở phía sau không chút động tĩnh, tay cầm điện thoại do dự mím môi, "Lúc nãy doạ em sao?"
Chưa kịp phát biểu, anh cố tình nhấn mạnh: "Anh chỉ thay mặt ông bà dạy hắn một chút, không mạnh tay, chắc chắn!"
"Anh giải thích với em làm gì?" Vỹ Chu Đào thản nhiên không tí động tĩnh: "Em cũng đâu phải người nhà họ Tần."
"Em đừng nghe ông ta nói nhảm, dù sao giai cấp khác nhau hay như thế nào chăng nữa, nếu không nhờ vào thời điểm đó làm sao anh gặp được em, đúng không?" Tần Quốc Trường nói: "Hơn nữa, ai cũng sẽ công nhận em, em không thể cúi mặt nói với anh "em không phải người nhà họ Tần" được?"
"Nếu anh công nhận thì lúc xoắn tay áo lên đã hỏi em!" Cô đủ hết lí do để chứng minh: "Không lí nào ngày thường chuyện gì cũng trầm tĩnh, bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ một chút lại nổi điên như vậy được."
"Anh cũng chẳng đánh mạnh mà." Tần Quốc Trường hết lòng sủng nịnh: "Rõ ràng chẳng trầy xước một vết, còn tay anh đang rất đau này."
Nhìn bàn tay Tần Quốc Trường vung vung trước mặt, Vỹ Chu Đào nắm lại vuốt ve theo như ý anh muốn, "Nhưng anh đứng trước mặt ông ta vung nắm đấm có nghĩa là anh đã sai rồi!"
Tần Quốc Trường hiểu rõ điều này, cũng thừa sức hiểu rõ đối với dạng người như người đàn ông đó càng nói thì bản tính cầm thú của hắn càng trỗi dậy, càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ ông ta nhất mực sẽ liên hoàn đáp trả. Bằng không, Vỹ Chu Đào đứng ở đó sẽ nghe thêm vô số lời nói thậm tệ hơn nữa phát ra từ khuôn miệng tên ưu nhã thanh tao như hắn.
Dù như thế nào, Vỹ Chu Đào bày ra bộ dạng thất vọng đến không muốn nhìn mặt, anh tự hiểu bản thân sai sót như thế nào, tận lực tìm đường cứu chữa: "Đào nhỏ, anh khó chịu lắm."
Vỹ Chu Đào giương mắt lên, cầm tay anh chọc ngón chỏ vào lòng bàn tay, "Vết chai sạn nè."
"Anh cầm vô lăng nhiều quá đấy," Bản thân tự giác đưa hai tay ra, "Không chữa được."
Lúc nãy, Vỹ Chu Đào có thầm để bụng một chuyện. Người đàn ông thuộc dòng họ Kim Nhu mà bà từng nhắc đến, bản thân cô cũng từng qua lời của bà mà ghét cay đắng bọn họ.
Mặc dù bề ngoài không gây chuyện gì lớn cho nhà họ Tần, coi như thỉnh thoảng cúng điếu chút đỉnh tiền bố thí để êm chuyện.
Nhưng không có nghĩa cô sẽ để chuyện này mãi vào trong bụng cho nó tiêu hoá, ít nhất một ngày nào đó cô sẽ nhắc nhở bọn họ biết điều sống giản dị một chút, không được để da mặt và mắt Tần Quốc Trường đỏ lên.
Thình lình ____ bang một tiếng, một chiếc Audi màu xám bạc tông vào đuôi xe ô tô của hai người.
Chiếc xe bị đẩy về phía trước, va mũi xe vào sát vách bồn hoa trang trí.
Tần Quốc Trường đưa ánh mắt đến cửa kính ghế phụ, nhìn thấy một bàn tay trắng trang trí nail linh động, gương mặt có chút quen quen cũng có chút khó ưa lộ ra tươi cười: "Anh Tần, cùng đi với bạn gái à?"
Sắc mặt Tần Quốc Trường đen lại trong mấy giây.
Vỹ Chu Đào há hốc mồm nhìn đầu xe Audi vẫn cứ ở yên chỗ cũ không thèm nhấc ra khỏi bảng số xe, không khỏi chau mày: "Có biết lái xe không vậy?"
Giây tiếp theo phát hiện Luna đi xuống từ chỗ ghế phụ với trang phục tối giản màu đen và trang điểm đặc sắc, cô lại càng sốc hơn: "Sao Luna ở đây?"
"Hử?" Luna cười nhún vai, dáng vẻ tỏ ra chậm rãi gợi cảm: "Đâu phải phòng riêng của hai anh chị, em muốn đi bơi cùng bạn trai không được sao?"
'Bạn trai' của Luna xuất hiện, khiến hai mắt Vỹ Chu Đào trợn tròn kinh ngạc trước vầng trán 'cao' của người ta, cả chiếc bụng phệ và sơ mi tay ngắn chấm bi của ông ta, trạc khoảng hơn 40 tuổi.
"Chị nhìn vậy là có ý gì? Cũng nên nhìn lại chị và bạn trai cũng có khác gì em đâu." Luna ôm tay ngay ngực, "Còn có, anh Tần! Anh lấy xe đi chỗ khác được không? Chiếm chỗ đỗ xe của bạn trai em rồi."
Vỹ Chu Đào trả lời từng câu hỏi: "Bạn trai chị khác ở chỗ chưa có vợ! Cũng không thể dời đi chỗ khác, chị bảo anh ấy đỗ ngay vị trí này, đến trước nên có quyền chọn lựa."
"Không phải chứ!" Luna bật cười vì thái độ đột nhiên không chút khách khí của Vỹ Chu Đào: "Chị nhỏ nhen thế à? Em và bạn trai là khách quen ở đây, đặc quyền đỗ xe vị trí này cũng không có gì lạ. Anh Tần, anh về nhớ hướng dẫn chị ấy một chút, hình như hơi quê mùa!"
Trời nóng gay gắt, nhiều chuyện ức chế trực tiếp nói gặp là gặp làm Vỹ Chu Đào máu lêи đỉиɦ đầu, giương mắt nhìn Tần Quốc Trường, nói: "Nhưng chỗ này của nhà họ Tần đầu tư, ông chủ ở đây phải gọi anh Tần một tiếng cậu chủ!"
Thần sắc của cô không chút lay động, trực tiếp đối mắt với tên đàn ông già còn háo sắc đang từ tốn dựa cửa xe nhìn chằm chằm cô, "Chú! Dắt bạn gái về đi, cẩn thận sau này không thể đưa bạn gái đi chơi mà còn phải lên báo."
Hắn ta cao hứng nhướng mày, thích thú cười với cô: "Dắt cô ấy về thì ai thế vào vị trí ngày hôm nay đây hửm cô bé?"
"Ăn nói cho đàng hoàng!" Tần Quốc Trường lạnh lùng lườm ông ta.
Vỹ Chu Đào đã trắng trợn nói dối một lần thì lần này sắc mặt vẫn yên tĩnh như nước: "Chú đừng nghĩ xe của chúng cháu có màu nhám trông trầy xước nên không sợ bồi thường, nhưng có camera ghi lại chú đâm vào đuôi xe, cháu tăng giá bồi thường chú cũng chẳng có quyền cãi đâu!"
"Hahaha!" Tên đó cười đến run rẩy, bụng phệ rung lắc, xe ô tô bị ông ta dựa vào cũng không ngừng lay động, "Nói thật với cô bé nhé, góc nào cũng có camera ngoại trừ góc khuất mát mẻ này."
Đoạn liếc sang người đẹp đang cười đắc ý của mình: "Chắc không phải hai cô cậu cũng định làm gì ở đây đó chứ?"
Vỹ Chu Đào khó hiểu ngước nhìn Tần Quốc Trường, anh bất lực chẳng muốn giao tiếp, cũng muốn ăn dưa xem thử cô nhóc xử lí ra sao.
Cô ngó quanh tứ phía tìm camera.
Luna nhếch môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Chị gái, nể tình chúng ta từng thân thiết, em không tính toán với hai người. Hai người né ra chỗ khác được không?"
Ông già: "Đừng tìm nữa làm gì cho mất công, đã bảo vị trí này không có camera."
"Không có, cháu không tìm camera!" Vỹ Chu Đào đến những bồn hoa lớn nhặt lên viên đá nặng tay vừa sức, hỏi lại một lần nữa: "Chú chắc không vậy? Chú đừng nói thế để khỏi phải đền tiền đấy!"
"Chị cố chấp quá vậy? Đã bảo không có là không có, nếu không thì em và bạn trai giành cho được vị trí thuận lợi này để làm gì." Luna khẽ nhìn sang ông chú, nháy mắt mỉm cười mờ ám.
Vỹ Chu Đào an tâm đi đến chỗ Luna.
Tần Quốc Trường đơ mặt nhìn cô từ từ giương tay lên cao, khẩn trương nhìn cô vung tay mạnh bạo xuống kính xe Audi, "bốp bốp" liên hồi mấy cú liền khiến người ta không kịp trở tay.
Cửa kính phía trước rất nhanh đã bị lực tay yếu ớt của cô làm có nát vụng, dù chưa vỡ nhưng nằm ở đó chưa chắc tài xế có thể nhìn thấy đường để lái xe.
Hiệu ứng kính một chiều cũng vì vậy mà tắt đi, để lộ bên trong những tàn tích rách rưới vớ áo lung tung.
Vỹ Chu Đào nhìn thấy nét mặt kinh hãi đến ngơ người của bọn họ thì phấn khích ném đá về bồn hoa, tươi cười chờ Tần Quốc Trường khen ngợi.
Cuối cùng anh chỉ mắng cô một câu: "Nghịch ngợm!" Thế nhưng trong mắt lộ ra những tia bất lực đành nuông chiều.
Khoảng đỗ xe đó quả nhiên không có chiếc camera nào, khiến cho đôi tình nhân ngang trái kia làm ầm đùng một phen nhưng không có bằng chứng buộc tội đành thê thảm bỏ đi, dù xe của hai người bị tông vào trầy xước nhẹ nhưng cũng chẳng đến nông nỗi nào.
Khiến Tần Quốc Trường mát dạ một phen.
Chuyến đi hồ bơi coi như trì hoãn vào một ngày khác. Thay vào đó Tần Quốc Trường đưa Vỹ Chu Đào đi tắm suối.
Tần Quốc Trường đặt trước vé đến vị trí thác nước, mặc dù không phải thượng nguồn nhưng ở những vùng thành phố lớn này tìm ra một địa điểm là đã may mắn.
Đến nơi thì bầu trời cũng chập chững muốn đổi màu.
Bước vào cổng soát vé, hai người đặt mua kem tươi và hoa quả và nhận thông tin địa điểm riêng, sau đó theo bản đồ đi tìm vị trí.
Ban đầu đã xác định đi tắm nước vào buổi trưa để mùa hanh khô này được mát mẻ, đương nhiên không ngờ được lúc này đổi thành tắm suối.
Vỹ Chu Đào hào hứng chạy đi trước, gặp thác nước liền bám ngọn cỏ thò chân xuống kiểm tra nhiệt độ.
Gương mặt dễ thương giật mình rụt lại, sau đó bật cười khúc khích: "Lạnh quá!"
Thác nước tương đối nhỏ, nhưng ít ra cũng có gì đó để chơi.