Bữa sáng được Diệp Hân làm rất phong phú, ngoài món mì mà Vãn Vãn thích, còn có vài món ăn nhẹ, đều là những món mà Diệp Hân thường làm khi gia đình họ sống với nhau trước đây. Vừa rồi khi nấu lại những món ăn này, trong lòng Diệp Hân rất bồi hồi, bà thật sự hoài niệm khoảng thời gian đầm ấm của gia đình ba người trước đây. Bà cũng hy vọng có thể dùng mấy ngày này làm một số chuyện trước kia, để đánh thức ký ức về cuộc sống gia đình tốt đẹp của chồng mình.
Nhưng khi Diệp Hân đang tự mình cảm động thì Lâm Triều Sinh lại đang giúp Vãn Vãn móc trứng rung ra. Bởi vì anh nói sau bữa sáng sẽ đưa Vãn Vãn đi cưỡi ngựa, Vãn Vãn sợ nhét trứng rung sẽ ảnh hưởng đến việc cưỡi ngựa, nên đã ầm ĩ để ba ba lấy nó ra cho cô. Vừa rồi nhét quá nhiều, ngay cả sợi dây trên trứng rung cũng bị ba ba nhét hết vào, nên lúc này chỉ có thể cắm hai ngón tay vào móc ra.
Vãn Vãn vừa trải qua một trận cao trào mãnh liệt, lúc này bên trong tiểu huyệt mẫn cảm không chịu được. Ngay khi ba ba đút hai ngón tay vào, chân cô liền run rẩy, một cơn kɧoáı ©ảʍ nhỏ lại xông lên: “A… Ba ba.” Bướm nhỏ của cô thật sự quá khao khát côn ŧᏂịŧ lớn, đến nỗi ngay cả ngón tay nhỏ cắm vào cũng bị cô gắt gao kẹp chặt.
“Thả lỏng chút, tiểu tao hóa, nếu không nhanh lát nữa mẹ em lại tìm tới.” Lâm Triều Sinh nhắc nhở cô, hiện tại không phải là thời điểm tốt để phát tao.
Vãn Vãn thật sự nứиɠ đến hỏng rồi, nếu không phải ba ba trêu chọc cô từ vừa nãy thì làm sao cô phát tình được chứ. Hiện tại anh treo cảm xúc của cô nửa vời trên không trung, thật sự khó chịu muốn chết.
“Vậy ba nhanh lên!” Vãn Vãn lắc mông thúc giục, Lâm Triều Sinh cố ý chơi xấu cắm tiểu huyệt cô vài cái, mới mò đến sợi dây của trứng rung rồi kéo ra. Trong nháy mắt trứng rung bị rút ra khỏi miệng bướm ướŧ áŧ, một cỗ tao thủy từ bên trong trào ra theo, lập tức xối ướt tay Lâm Triều Sinh.
Anh nhịn không được bôi toàn bộ nước da^ʍ lên mông cô, cười mắng một câu: “Cái tiểu huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ.”
Vãn Vãn bĩu môi, giận dữ đuổi ba ba ra ngoài, còn cô đi thay qυầи ɭóŧ khác rồi mới đi đến nhà ăn.
Khung cảnh cả nhà hoà thuận vui vẻ ăn bữa sáng trong tưởng tượng không có xuất hiện. Sau khi Lâm Triều Sinh ra khỏi phòng Vãn Vãn, liền thay quần áo đi ra ngoài, khi đi qua nhà ăn, anh nói với Diệp Hân đang bày bát đũa: “Tôi có việc ra ngoài trước, lát nữa hai người ăn sáng xong thì bảo Vãn Vãn gọi điện cho tôi.”
Diệp Hân sửng sốt, hỏi: “Anh không cùng bọn tôi ăn sáng sao?”
Lâm Triều Sinh bỏ một bao thuốc trên bàn vào túi, đi ra ngoài, rồi nói: “Không, hai người ăn đi.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi về phía trong viện.
Sắc mặt Diệp Hân xây xẩm lại, hóa ra người đàn ông này thậm chí còn không cho bà cơ hội để ‘nhớ lại quá khứ”.
Thời điểm Vãn Vãn bước vào nhà ăn, liền thấy khuôn mặt u ám của mẹ, trái tim cô như lỡ nhịp, có chút chột dạ mà lên tiếng: “Mẹ.”
Diệp Hân dùng ánh mắt nặng nề nhìn Vãn Vãn, hỏi: “Con với ba con ở với nhau cũng được một thời gian dài, có khi nào thấy ông ấy nhắc đến người phụ nữ khác không?”
Vãn Vãn mím môi, lắc đầu: “Không có.”
Diệp Hân thở dài, chỉ vào chiếc ghế, nói: “Ngồi xuống ăn đi, ba con nói khi nào ăn xong con gọi điện cho ông ấy, có chuyện gì sao?”
Vãn Vãn thành thật: “Ba ba có một con ngựa rất đẹp, ba nói sẽ đưa con đi cưỡi ngựa.”
Diệp Hân ‘ồ’ một tiếng, hỏi: “Mẹ có thể đi theo xem được không?”
Trong lúc nhất thời Vãn Vãn không biết nên trả lời thế nào, nội tâm cô là không muốn để mẹ đi theo, nhưng đây là mẹ cô, cô không thể thốt ra lời từ chối: “Mẹ cũng muốn cưỡi ngựa sao?”
Diệp Hân thở dài: “Mẹ không biết cưỡi ngựa, ba con chắc cũng sẽ không dạy mẹ nên mẹ chỉ đi xem thôi, ở nhà một mình cũng rất chán.”
Mẹ đã nói như vậy, Vãn Vãn càng không thể từ chối, vì vậy sau bữa sáng, cô liền đưa mẹ đi cùng lên đằng trước tìm ba ba.
Khi tìm thấy Lâm Triều Sinh, anh vừa gặm bánh bao, vừa nói chuyện với cấp dưới, chắc là đang nói về công việc, vẻ mặt hai người họ đều rất nghiêm túc. Khi đang nói đến biến tốc* của trục bánh xe, Lâm Triều Sinh giương mắt thấy Vãn Vãn, lập tức nở nụ cười, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Hân đi cạnh Vãn Vãn, nụ cười trên môi anh rất nhanh liền thu hồi.
* Biến tốc: làm thay đổi tốc độ.
Sau khi bàn giao công việc cho người phụ trách xong, Lâm Triều Sinh liền đi về phía hai mẹ con cô. Ngay câu đầu tiên anh hỏi Diệp Hân: “Sao cô lại tới đây, tôi sắp dẫn Vãn Vãn đi cưỡi ngựa rồi.”
Diệp Hân giơ chiếc ô che nắng chống tia tử ngoại lên, rồi nói: “Tôi đến xem hai cha con cưỡi ngựa, ở nhà một mình quá chán.”
Sắc mặt Lâm Triều Sinh khó coi, nói: “Chúng tôi cưỡi ngựa sẽ đi xa, cô không thể nhìn thấy được.”
“Vậy hai người đừng đi xa quá, nhưng Vãn Vãn mặc váy ngắn như vậy cưỡi ngựa có được không?” Diệp Hân nhìn quần áo của Vãn Vãn hỏi.
Không chờ Vãn Vãn mở miệng, Lâm Triều Sinh lập tức nói với giọng không vui: “Không vấn đề gì.”
Thần sắc Diệp Hân có chút mất tự nhiên, bà đã quen được người khác lấy lòng, hiện tại bỏ mặt mũi chủ động tới tìm Lâm Triều Sinh, nhưng vẫn bị anh ném mặt lạnh. Tâm tình bà nhiều ít cũng có chút khó chịu, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài. Dù sao người muốn quay lại là bà, nếu lúc này bà tỏ thái độ thì chắc canh mối quan hệ giữa hai người coi như chấm hết.
Vì vậy, hậu quả của việc cố gắng kìm nén cảm xúc là nét mặt bà ta có chút méo mó.
Vãn Vãn thân là tiểu bối, cũng không biết nói cái gì cho tốt, chỉ khi thấy không khí bắt đầu căng thẳng, cô liền kéo vạt áo của ba ba, nhỏ giọng hỏi: “Ba ba, ngựa ở đâu?”
“Ở phía trước, đi thôi.”
Sau khi đi lên phía trước dắt ngựa, Lâm Triều Sinh chỉ vào sườn núi nhỏ cách đó không xa, nói với Diệp Hân: “Chúng tôi cưỡi ngựa ở bãi đất trống phía trước, cô đi lên sườn núi kia là có thể nhìn thấy.”
Nói xong, anh bế Vãn Vãn lên ngựa trước, sau đó mới xoay người ngồi sau lưng Vãn Vãn, rồi điều khiển con ngựa chạy từ từ, rất nhanh đã bỏ xa Diệp Hân. Diệp Hân đứng tại chỗ một lúc, mới cầm ô, quay người đi về phía sườn núi nhỏ.
Đây là lần thứ hai Vãn Vãn được cưỡi ngựa với ba ba, lần đầu tiên là vào sáng hôm sau khi cô mới đến đây. Đó là lần đầu cô được tiếp xúc gần với con ngựa, trong lòng vừa tò mò lại hưng phấn, bị ba ba mang theo chạy một đoạn, nội tâm cao hứng không chịu được. Lúc ấy hình như cô còn không cẩn thận hôn ba ba, nhưng khi đó tâm tư cô đơn thuần, chỉ coi nụ hôn đó như một lần ngoài ý muốn.
“Bảo bối, em đã hôn ba ba trên lưng ngựa, có nhớ không?” Lâm Triều Sinh đột nhiên cũng nhắc lại chuyện đó.
Không ngờ hai người đều cũng nghĩ đến một sự kiện, Vãn Vãn đỏ mặt nói: “Là em không cẩn thận!”
“Ba biết, mặc dù là chuyện ngoài ý muốn, nhưng ba ba thật sự rất vui.” Vì Lâm Triều Sinh luôn có những suy nghĩ không an phận với con gái, nên việc vô tình được trộm hôn một cái, khiến nội tâm anh vừa vui sướиɠ lại dày vò.
Nói rồi anh đưa tay giữ cằm Vãn Vãn, để cô xoay đầu lại cùng anh hôn môi. Lúc này tốc độ của con ngựa cũng không nhanh lắm, nó chậm rãi chạy chậm trên con đường mòn. Hai cha con ngay trên lưng ngựa dây dưa môi lưỡi, quấn quýt hôn nhau một hồi lâu.
Hôn được một nửa, cái tay đang giữ cằm cô của Lâm Triều Sinh liền bắt đầu từ từ di chuyển xuống dưới, xoa nắn bộ ngực Vãn Vãn: “Cưỡi ngựa mà còn mặc váy, bảo bối em muốn làm gì? Có phải để tiện cho ba ba đυ. em trên lưng ngựa không?”
“Không phải, sau chuyến du lịch mấy chiếc quần dài đều đã mang đi giặt hôm nay, nên chỉ còn váy thôi.” Vãn Vãn giải thích, hiện tại trên người cô đang mặc là áo phông cùng váy ngắn, đều là những bộ đồ để vận động thuận tiện nhất, nhưng bây giờ xem ra cũng rất tiện cho ba ba sờ soạng cô.
“Mặc như vậy rất đẹp, ba ba thích.” Lâm Triều Sinh đưa tay tiến vào vạt áo của cô, đẩy áσ ɭóŧ cô lên cao, sau đó thay phiên nhào nặn hai bầu vυ' của cô, vừa xoa vừa nói: “Bảo bối, ba ba sẽ cho em nếm mùi vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Vãn Vãn bị xoa vυ' thật sự thoải mái, ‘hừ hừ’ hai tiếng nói: “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế nào?”
“Ba ba đυ. em ngay bây giờ, được không?”
Thật ra khi Vãn Vãn nghe ba ba nói dẫn cô đi cưỡi ngựa, trong lòng cô đã mơ hồ suy đoán sẽ làm chút chuyện dâʍ ɭσạи. Vì vậy lúc này thấy ba ba nói như vậy, cô cũng không bất ngờ, chỉ hơi lo lắng hỏi: “Mẹ đang ở bên kia nhìn chúng ta, sợ bị phát hiện không.”
Từ góc độ này của bọn họ, có thể nhìn thấy một chiếc ô che nắng màu vàng nhạt đang từ từ di chuyển lên sườn núi.
“Ngay trước mặt mẹ mình, bị ba ba đυ. tiểu huyệt không phải sẽ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn sao? Đĩ nhỏ, chẳng phải trước đó em vừa lêи đỉиɦ khi ở trong phòng tắm sao?”
“Chán ghét, lúc đó rõ ràng em bị trứng rung kí©ɧ ŧɧí©ɧ.” Vãn Vãn nói.
Lâm Triều Sinh cười khẽ, cũng không vạch trần cô, một tay anh giữ chặt dây cương, một tay xoa vυ' cô, rồi tiếp tục đi xuống, chui vào dưới váy sờ tiểu huyệt Vãn Vãn, cách lớp qυầи ɭóŧ mà có thể sờ đến cả một bàn tay đầy dâʍ ŧᏂủy̠. Anh không khỏi ‘chậc chậc’ hai tiếng, nói: “Mới cưỡi ngựa một lúc mà đã ướt thành như vậy, đợi lát nữa cưỡi lên côn ŧᏂịŧ của ba ba có phải sẽ trực tiếp tiểu ra không?”
Dưới ánh mặt trời, gương mặt Vãn Vãn đỏ bừng, bướm nhỏ bị sờ đến thoải mái, cô dựa vào trước ngực ba ba, nhẹ giọng ngâm nga: “Ba ba… Thật thoải mái.”
Lâm Triều Sinh cách qυầи ɭóŧ cô xoa nhẹ âʍ ɦộ một lúc mới đưa tay thâm nhập vào qυầи ɭóŧ nhỏ gợi cảm. Vì đang dạng hai chân cưỡi trên lưng ngựa, nên khe tiểu huyệt Vãn Vãn hơi mở ra. Ngón tay Lâm Triều Sinh vừa tiến vào liền sờ đến âm đế giữa khe tiểu huyệt, hộŧ ɭε cứng ngắc sưng to cho thấy hiện tại cô vô cùng khao khát.
Lâm Triều Sinh ném dây cương, để ngựa chạy vòng trên bãi cỏ trống trải. Anh một bên xoa âm đế Vãn Vãn, một bên ghé vào tai cô nói: “Em nói xem, ở khoảng cách này mẹ em có thể nhìn thấy ba đang sờ tiểu huyệt da^ʍ của em không.”
Vãn Vãn nghe xong lời này của ba ba, thân thể cứng đờ hai giây, trái tim bắt đầu đập dữ dội. Cô nâng mắt nhìn lên sườn núi nhỏ cách đó không xa, mẹ cô đã đi lên đó, đang đứng giữa hai cái cây, tay cầm ô, mặt nhìn về phía bọn họ bên này.
Cô nhìn một lúc, xác định mẹ không có kính viễn vọng, nên chỉ có thể nhìn được bóng dáng của bọn họ, mà không thể thấy rõ cử động nhỏ của họ. Nhưng dưới tình huống này, xa xa bị mẹ theo dõi, còn bên cạnh bị ba ba sờ bướm, cô cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tim cô đập như trống, lắc mông, nói với ba ba: “Động tác nhỏ một chút.”
“Làm sao nhỏ được? Khi đυ. động tác đều rất lớn.” Lâm Triều Sinh cố ý kéo âm hạch của Vãn Vãn.
“A…” Hộŧ ɭε bị vò đến phi thường sảng khoái, Vãn Vãn cũng không đoái hoài nhiều nữa, nhỏ giọng rêи ɾỉ: “Ba ba, người móc bên trong đi.”
“Móc chỗ nào?” Lâm Triều Sinh biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Tiểu huyệt da^ʍ ngứa quá, ba ba, mau cắm… cắm vào bên trong.” Vãn Vãn nũng nịu.
“Thật da^ʍ, bị mẹ nhìn thấy có phải càng nứиɠ hơn không? Nướ© ŧıểυ huyệt sền sệt này chảy nhiều như phun nướ© ŧıểυ vậy.” Lâm Triều Sinh nói xong liền đưa hai ngón tay hung hăng đâm vào tiểu huyệt cô. Một tay khác của anh thì vung dây cương, kẹp chặt bụng ngựa, hô lớn: “Giá!”
Con ngựa di chuyển theo giọng nói, bắt đầu chạy nhanh trên mặt đất bằng phẳng.
Khi ngựa chạy, thân thể Vãn Vãn cũng tự nhiên nhấp nhô theo, lúc này cô không chỉ cưỡi ngựa, mà còn cưỡi ngón tay ba ba. Theo sự chuyển động của ngựa, bướm nhỏ Vãn Vãn liền bắt đầu chủ động ra vào bú ʍúŧ hai ngón tay của ba ba.
“A a a…” Đây là lần đầu tiên Vãn Vãn bị chơi như vậy, dù chỉ là hai ngón tay nhưng cũng khiến cô sướиɠ đến lớn tiếng rêи ɾỉ.