Trên âʍ đa͙σ non nớt một sợi lông cũng đều không có, trắng trắng mềm mềm như cái bánh bao nhỏ. Hai môi thịt lớn khép chặt, kín kẽ, giống như một con sò có vỏ bọc, gắt gao giấu chặt viên ngọc bên trong, làm kẻ rình coi Lâm Triều Sinh này không cách nào dò thám được những huyền bí bên trong.
Từ khe tiểu huyệt đi xuống, chỗ lõm ở nơi tiếp giáp với đáy chậu chính là thánh địa mà Lâm Triều Sinh khao khát nhất nhưng không thể chạm đến được, là địa phương chưa từng có ai được thăm dò qua. Thuần khiết mỹ lệ như thế, ngay cả hình dạng môi tiểu huyệt nhỏ có tác dụng khép kín cũng đều có vẻ hoàn mỹ, làm anh nhịn không được muốn vươn tay tới nhẹ nhàng tách ra, ngắm nhìn phong cảnh bên trong.
Bàn tay Lâm Triều Sinh sục dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng nhanh hơn, anh kìm nén mà thở dốc nhỏ, tim đập như đánh trống, không dám để con gái phát hiện nên chỉ có thể cố gắng hạ giọng, nặng nề nói: “Bảo bối, đem chân mở ra thêm một chút.”
Vãn Vãn thẹn muốn chết, tuy tuổi của cô chưa lớn nhưng ngày thường cũng thích đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, đối với giới tính cũng có miêu tả ít nhiều. Cô không phải cái gì cũng đều không hiểu, thậm chí tối hôm qua cô còn lén thủ da^ʍ trong chăn, nhưng so với ngượng ngùng, cô càng lo lắng cho thể trạng của cơ thể mình hơn, chẳng lẽ là bởi vì bản thân dùng tay sờ soạng nên mới bị mẩn đỏ?
Vãn Vãn bắt đầu tự mình hoài nghi, sau đó có chút chột dạ.
Cô khẩn trương đến mức thân thể bắt đầu khẽ nhúc nhích, ngay cả mông nhỏ cũng run lên. Ba ba vén qυầи ɭóŧ cô ra, phơi bày bướm nhỏ của cô, bây giờ còn muốn tách chân cô ra là muốn nhìn địa phương sâu bên trong sao? Cái này thật sự quá xấu hổ a!
Vãn Vãn siết chặt vạt áo của mình, ngập ngừng nói: “Ba ba, không được, người không thể nhìn nơi đó của con.”
Lâm Triều Sinh nuốt một ngụm nước bọt, khàn giọng nói: “Vãn Vãn đừng sợ, ba ba chỉ là xem bên trong có nốt đỏ hay không thôi, nếu bị lây nhiễm bên trong sẽ rất phiền toái, còn phải đi khám bác sĩ, còn phải lấy thuốc về bôi. Vãn Vãn không cho ba ba xem, nhưng muốn cho người khác xem sao?”
Vãn Vãn ngẩn người, nghĩ tới phải đến bệnh viện cởϊ qυầи khiến cô càng thêm xấu hổ, vừa nghĩ như vậy, cô thà nguyện ý để ba ba - người thân thuộc nhất xem còn hơn.
Sau khi do dự vài giây, Vãn Vãn vẫn ngoan ngoãn mở hai chân của mình ra trước mặt ba ba, môi thịt lớn bị tách sang hai bên, khe tiểu huyệt chậm rãi mở ra, sau đó bại lộ âm đế hơi sưng đỏ bên trong.
Lâm Triều Sinh lập tức trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào âm hạch hơi cứng sưng đỏ kia, giống như một người nghèo nhìn thấy viên đá quý đắt giá nhất. Trong mắt anh tràn ngập tơ máu, đều là ánh mắt của sự si mê thèm thuồng. Anh thật muốn vươn tay hung hăng xoa bóp tiểu huyệt nhỏ, càng muốn nhào tới dùng miệng liếʍ mυ'ŧ nó, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, sau đó loát động côn ŧᏂịŧ chết tiệt của mình một cách nhanh chóng.
“Ba ba…” Vãn Vãn không thể nhìn thấy tình hình giữa hai chân của mình, nhưng cô tựa hồ có thể phát giác được ánh mắt của ba ba. Lộ ra lỗ nhỏ bị ba ba xem lâu khiến bên trong lỗ nhỏ của cô không tự chủ mà bắt đầu co rút, sau vài lần co rút liền cảm thấy có chất lỏng ấm áp đang từ từ chảy ra bên ngoài. Vãn Vãn biết đó là cái gì, bởi sau mỗi lần thủ da^ʍ, cô đều sẽ chảy ra rất nhiều nước.
Bị ba ba nhìn thấy chảy nước, Vãn Vãn rất nhanh liền xấu hổ đến mức muốn khép hai chân lại: “Ba ba, rốt cuộc có hay không a.”
Khoảnh khắc nhìn thấy con gái chảy nước, Lâm Triều Sinh cảm giác sau lưng tê rần, động tác trên tay không khỏi sục nhanh hơn. Rất nhanh, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc từ qυყ đầυ bắn ra, đều bắn tới trên tay cùng qυầи ɭóŧ của anh.
Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc hưng phấn, thanh âm có chút uể oải nói: “Bên trong không có, chỉ là hộŧ ɭε có chút sưng đỏ, có phải con hay mài thứ gì đó lên không?”
Kỳ thật dựa vào kinh nghiệm của Lâm Triều Sinh, anh đã mơ hồ đoán được tại sao âm đế của cô lại sưng lên, tám chín phần là do thủ da^ʍ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Triều Sinh lại một trận nhộn nhạo, con gái bảo bối của anh, đều đã đến tuổi sẽ thủ da^ʍ rồi.
Vừa nghe bên trong không có việc gì, Vãn Vãn liền thở phào nhẹ nhõm, vội đem quần mặc lại, rồi kéo quần áo ngay ngắn, sau đó vùi cả người vào trong chăn, thật xấu hổ nha.
Qυầи ɭóŧ của Lâm Triều Sinh ướt đến khó chịu, anh cũng sợ bị phát hiện nên đứng dậy vội vàng rời khỏi phòng con gái để đi thay quần.
Về sau Lâm Triều Sinh thậm chí còn nói với con gái rằng chuyện này phải giữ kín bí mật, không thể nói cho mẹ cô biết. Vãn Vãn tim đập nhanh hơn, giữa cô và ba ba có một bí mật không thể nói.
Chuyện này tưởng chừng chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc sống, nhưng nó lại giống như một viên đá, ném vào giữa hồ nước yên tĩnh của hai cha con, mặt hồ bắt đầu tạo nên từng tầng gợn sóng.
…
Buổi tối hôm nay, cả nhà tắt đèn ở trong phòng khách xem phim kinh dị, ba mẹ ngồi hai bên ghế sofa, còn Vãn Vãn ngồi ở giữa hai người. Khi xem đến cảnh kinh dị, Vãn Vãn và mẹ sợ tới mức ôm vào nhau, nhưng mẹ la hét còn lớn tiếng hơn Vãn Vãn, khiến cô không có cảm giác an toàn, vì thế quay đầu nhìn ba ba, ba ba mỉm cười với cô, rồi nói: “Vào trong lòng ba ba đi, ba ba bảo vệ con.”
Lúc này, trên màn hình hoàn toàn đen thui, Vãn Vãn bị dọa giật mình, buông mẹ ra rồi đột nhiên chui vào trong ngực ba ba.
Ba ba cười cô là đồ nhát gan, nhưng vẫn ôm lấy eo cô, đem cô kéo vào trong ngực của mình, mà mẹ bên cạnh cũng định rướn người theo nhưng lại bị cánh tay ba ba ngăn cách ở bên ngoài.
Trong bóng tối, Vãn Vãn bỗng cảm thấy một bàn tay của ba ba đang đặt bên dưới bầu vυ' của cô, buổi tối ở nhà cô thường không mặc áσ ɭóŧ, cho nên tựa như ba ba đang cách một tầng quần áo mà xoa nắn vυ' của cô.
Mặt Vãn Vãn lập tức đỏ bừng, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.