Tuy rằng ngọn núi hoang vu này, hiện tại chỉ có hai cha con bọn họ, nhưng việc cởϊ qυầи áo ở bãi đất trống như vậy, Vãn Vãn vẫn có chút không thể chấp nhận được. Mặc kệ ba ba nói nhiều hay ít lời thô tục để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, cô đều đỏ ửng khuôn mặt mà không ngừng lắc đầu: “Không muốn, không được.”
“Tại sao không được? Người ta vẫn ở trên bãi biển đông người mà cởi hết quần áo để tắm nắng đó thôi, huống chi nơi này chỉ có hai chúng ta.” Thấy con gái càng ngượng ngùng không đồng ý, Lâm Triều Sinh càng thêm kích động, phi thường làm khó cô để cô không thể thoát.
Cuối cùng Vãn Vãn bị ba ba nói đến phiền, nhào tới dùng sức hôn lấy ba ba, dùng miệng của mình lấp kín miệng anh.
Đối với nụ hôn mà con gái dâng đến như vậy, Lâm Triều Sinh đương nhiên rất hưởng thụ. Bàn tay vốn đang ôm eo cô, dần dần đi xuống chui vào vạt áo, sờ lên mông vểnh của cô, rồi nhẹ nhàng xoa nắn.
Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, trao đổi nước bọt, lâu lâu lại có tiếng nước dinh dính phát ra, nghe phá lệ làm người ta mặt đỏ tim đập.
“Ưm…” Từ giữa hai môi Vãn Vãn tràn ra một tiếng thở gấp, hóa ra là tay ba ba đã cắm vào lỗ nhỏ mẫn cảm của cô. Vãn Vãn hờn dỗi trừng mắt nhìn ba ba một cái: “Không được sờ loạn.” Nói xong liền đem tay anh rút ra.
Lâm Triều Sinh nghĩ nghĩ, thay đổi sách lược, anh hỏi Vãn Vãn: “Lần trước nhờ ba ba làm người mẫu nhưng vẫn chưa vẽ xong. Hiện tại nơi này vừa có phong cảnh đẹp, ánh nắng lại tốt, dụng cụ vẽ tranh cũng ở đây, vậy em có muốn vẽ thêm lần nữa không?”
Vãn Vãn quả nhiên bị dời đi lực chú ý, hai mắt sáng ngời, nói với ba ba: “Có thể chứ ba ba, em có thể ở chỗ này vẽ người… Người khỏa thân?”
“Có thể, không vấn đề gì cả, ba có thể cởϊ qυầи áo ở bất cứ nơi nào.” Lâm Triều Sinh rất hào phóng nói.
“Thật tốt quá, ba ba em yêu người!” Vãn Vãn hưng phấn chụt một cái vào mặt ba ba, xoay người đi lấy dụng cụ vẽ tranh.
Chờ Vãn Vãn đem giá vẽ dựng lên xong, Lâm Triều Sinh mới bắt đầu cởϊ qυầи áo trong ánh mắt mong đợi của cô. Bên trong anh không mặc qυầи ɭóŧ, chỉ cởϊ áσ trên cùng quần dài xuống, thân thể liền hoàn toàn bại lộ ra ngoài, làn da màu lúa mì dưới ánh nắng chiếu rọi hiện lên sự khỏe khoắn. Tối hôm qua côn ŧᏂịŧ lớn của ba ba đã ȶᏂασ Vãn Vãn đến dục tiên dục tử, lúc này vẫn chưa hoàn toàn cứng rắn, nhưng phân lượng cũng rất kinh người. Vãn Vãn nhìn đến tim đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô.
Lâm Triều Sinh tùy ý ném quần áo lên tảng đá, người cũng nằm nghiêng ở phía trên. Một chân anh giẫm trên mặt đất, chân còn lại thì đặt lên tảng đá, hoàn toàn đem hạ thể phơi bày ra trước mặt Vãn Vãn, tựa như trọng tâm của vẽ tranh lần này là dươиɠ ѵậŧ của anh.
Lông mao rậm rạp tràn ngập, côn ŧᏂịŧ thô tráng thâm đen, làm Vãn Vãn nhìn đến lại một trận đỏ mặt, giậm chân: “Ba ba…”
Lâm Triều Sinh nín cười, nói: “Buổi sáng vừa mới xoa cúc hoa của ba ba, hiện tại còn sợ nhìn sao?”
Vãn Vãn bĩu môi, nghĩ thầm ba ba còn không xấu hổ, cô xấu hổ cái gì nha!
Thế là, cô bắt đầu hạ bút vẽ một cách nghiêm túc.
Nếu bỏ qua chuyện bị mắc kẹt, kỳ thật khoảng thời gian này khá là dễ chịu. Tại một sơn cốc không người, cô và ba ba sống trong gian nhà gỗ nhỏ không thiếu thứ gì, phóng đãng làʍ t̠ìиɦ, tự do sinh hoạt, thật tốt nha.
Nghĩ như vậy, Vãn Vãn cũng không quá sốt ruột rời đi nơi này.
Ba ba chỉ nằm an tĩnh được một lúc, rồi bắt đầu giống như một đứa trẻ tăng động, nhích tới nhích lui phá hư bầu không khí. Vãn Vãn nổi cáu: “Ba ba, không được nhúc nhích! Em còn chưa vẽ xong đâu.”
“Lâu như vậy a!” Lâm Triều Sinh thở dài, nói: “Ba ba có chút buồn chán, lại còn không có thuốc lá nên ngồi không yên được.”
“Chỉ cần ngồi một lúc nữa thôi, mười lăm phút là xong.”
“Không được, mười lăm phút quá lâu, trừ khi em phải tìm thứ gì đó để gây sự chú ý với ba ba.” Lâm Triều Sinh cho cô kiến nghị.
Vãn Vãn ngây ngốc, hỏi: “Thứ gì có thể gây được sự chú ý với ba ba chứ?”
Mắt thấy con cá ngốc đã bị cắn câu, Lâm Triều Sinh cong lên khóe miệng, nói: “Bảo bối, đem chiếc áo trên người của em cởi ra, để lộ cái vυ' với cái tiểu huyệt cho ba ba xem, ba liền có thể ngồi yên.”
Thì ra là đang đợi cô mắc bẫy, Vãn Vãn vừa bực mình vừa buồn cười: “Nào có người cha nào như ba chứ.”
“Ừm, ba ba là người cha độc nhất vô nhị.” Anh mặt dày vô sỉ nói.
Bức tranh này đã vẽ được một nửa, Vãn Vãn thật sự muốn hoàn thành nó, sau vài giây do dự liền cắn răng mở khóa kéo của áo khoác xuống. Cặρ √υ' bự trắng nõn đầy đặn cùng bức màn thầu không lông, từng chút một mà hiện ra trước mắt.
“Để như vậy được không?” Vãn Vãn đỏ mặt nói.
“Không được, thấy không rõ lắm, phải cởi hết cả áo khoác ra.” Ba ba nói.
Vãn Vãn bĩu môi, mặt đỏ tim run, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp, tiểu huyệtg ngực lúc lên lúc xuống. Khi cô từ từ lột áo khoác ra, hai núm ti hồng nhạt e lệ dựng đứng cho đến khi hoàn toàn bị bại lộ dưới ánh mặt trời.
Ánh nắng ấm áp, gió núi mát lạnh, nhẹ nhàng thổi qua núʍ ѵú, mơn trớn đến giữa hai chân mềm mại như tơ lụa của cô, làm cho Vãn Vãn nhịn không được rùng mình một cái, suýt chút nữa thì rêи ɾỉ ra tiếng.
Tại nơi trống trải ngoài trời này bại lộ ra cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, quả là chuyện vô cùng dâʍ đãиɠ. Vãn Vãn đứng trước giá vẽ, xấu hổ không dám động đậy.
Cô dưới ánh mặt trời, dáng người trước sau lồi lõm, làn da trắng nõn như trong suốt, tinh khiết đến loá mắt, cũng dâʍ đãиɠ đến mức khiến Lâm Triều Sinh hận không thể lập tức nhào tới, dùng côn ŧᏂịŧ hung hăng ȶᏂασ vào tiểu huyệt nhỏ của cô, đem tiểu huyệt ȶᏂασ xuyên thấu, ȶᏂασ sưng lên.
Nghĩ như vậy, dươиɠ ѵậŧ của Lâm Triều Sinh nhanh chóng cương cứng ưỡn lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Anh nhịn không được muốn vươn tay ra loát, nhưng lại bị Vãn Vãn nhắc nhở: “Ba ba, không được nhúc nhích!”
“Con côn ŧᏂịŧ cứng đến khó chịu quá, muốn ȶᏂασ cái tiểu huyệt của Vãn Vãn.” Nhìn khuôn mặt ửng hồng sắp bốc khói của con gái, Lâm Triều Sinh tiếp tục dùng lời tục tĩu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô: “Tiểu tao hóa, ở bên ngoài lộ vυ' lộ tiểu huyệt có phải rất sướиɠ không? Tiểu huyệt da^ʍ có phải đang chảy nước không? Nứиɠ lắm đúng không? Có muốn ba ba dùng côn ŧᏂịŧ bự này thọc vào khuấy động một trận không?”
Anh vừa nói vừa hẩy hông, để dươиɠ ѵậŧ thô cứng lên xuống trong không khí, làm ra động tác cắm huyệt.
Lần này Vãn Vãn thật sự nứиɠ đến mức toàn thân đều ửng đỏ, âm đế vừa nóng lại vừa cứng, bức thịt trong tiểu huyệt cũng bắt đầu không ngừng mà co rút lại, trào ra một dòng lại một dòng tao thủy, thuận theo bẹn đùi chậm rãi chảy xuống.
“Ba ba, đừng nói nữa.” Mặc dù đã bị ba ba thao bức, nhưng dưới bầu không khí như vậy, Vãn Vãn vẫn cảm thấy mặt đỏ tía tai, hô hấp dồn dập, xấu hổ đến mức không dám đối mặt với ba ba.
“Đĩ da^ʍ, tao thủy đều chảy ướt hết cả chân rồi, thật là lẳиɠ ɭơ, có phải muốn ba ba vạch tiểu huyệt em ra, liếʍ sạch nước cho em, rồi dùng đại dươиɠ ѵậŧ này đút vào, lấp kín tiểu huyệt, không cho tao thủy chảy ra, đúng không?”
Ba ba càng nói, bức thịt của Vãn Vãn càng co rút đến lợi hại, dâʍ ŧᏂủy̠ giống như nướ© ŧıểυ mà cuồn cuộn không ngừng tè ra. Nếu không phải chân cô đang khép lại, phỏng chừng có thể trực tiếp bắn tung tóe.
Toàn thân cô tê dại, hai chân mềm nhũn, bút vẽ trên tay đều cầm không được, cả người giống như động dục. Cô vịn vào giá vẽ, khép hai chân lại, không ngừng cọ xát u cốc, vừa nũng nịu vừa tao lãng mà gọi một tiếng: “Ba ba…”