Dã Hỏa (Cấm Kỵ)

Chương 39

Trong bóng tối, hai khúc củi bị ném vào trong chậu sắt loảng xoảng một tiếng, ngọn lửa đỏ rực nhanh chóng bùng cháy to hơn, nháy mắt chiếu sáng cả không gian u ám. Bên ngoài vẫn gió to mưa lớn, giọt mưa rơi xuống nóc nhà truyền đến tiếng đôm đốp đôm đốp, tiếng sấm ù ù lúc nhỏ lúc to.

So với cảnh tượng bên ngoài như tận thế thì trong phòng hết thảy đều có vẻ ấm áp cùng kiều diễm.

Túi ngủ đôi được mở ra trải bằng, trải trên giường gỗ tựa như một tấm đệm. Vãn Vãn trần trụi thân thể ngồi trên đệm, thân trên ngả về phía sau, hai tay chống sau lưng, hai đùi cong lên mở thành hình chữ M, lộ ra bướm nộn chảy nước như bạch ngọc.

Ba ba quỳ ghé vào giữa hai chân Vãn Vãn, vẻ mặt si mê mà liếʍ láp huyệt nhỏ của cô, như thể đang ăn món mỹ vị nhất trên trần đời.

Vãn Vãn rũ mắt nhìn động tác của ba ba, nhìn anh dùng tay vạch khe môi tiểu huyệt của cô ra, để lộ âm đế sưng tấy, sau đó thấy anh dùng đầu lưỡi đỉnh vào âm đế, rồi há mồm ngậm lấy. Cô sảng khoái say mê mà rêи ɾỉ một tiếng: “A…”

Còn chuyện gì có thể so sánh bằng chuyện nhìn người cha thân sinh đang quỳ gối giữa hai chân của mình mà liếʍ tiểu huyệt đến sảng khoái? Chắc canh là không có!

Loại phá vỡ luân thường đạo lý giữa cha con này, mang theo một tia tội lỗi bí ẩn cùng cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tựa như đóa hoa anh túc vừa đẹp nhất lại độc nhất, một khi nhiễm phải sẽ khiến con người ta trầm mê gây nghiện, không có cách nào từ bỏ được.

Vãn Vãn vẫn luôn cho rằng bản thân có giới hạn, nhưng cái ranh giới cuối cùng này, trong đêm mưa bão này, lại dễ dàng bị chính cô tự phá hủy. Khi cuộc sống gặp phải những chuyện không nên có thì mọi sự giam cầm đều trở nên dư thừa. Lúc này Vãn Vãn chỉ nghĩ muốn buông xuống những lo lắng băn khoăn, mà hoàn toàn phóng túng bản thân một lần. Cô không thể không thừa nhận, chính mình đã sớm nghiện thân thể ba ba từ lâu rồi, đã sớm muốn cho ba ba dùng đại dươиɠ ѵậŧ của anh hung hăng đυ. vào lỗ nhỏ, chỉ là cô lo lắng sợ hãi quá nhiều chuyện, mới khiến cô khẩu thị tâm phi mà cự tuyệt.

Giờ khắc này, cô không muốn cự tuyệt nữa, cô chỉ muốn ba ba hung hăng cắm vào thân thể cô, đυ. cô, chơi cô, yêu cô.

Lưỡi của ba ba tựa như một đuôi cá linh hoạt, lượn đi lượn lại trong khe tiểu huyệt cô, sau đó đi xuống liếʍ đến miệng tiểu huyệt cô. Anh vươn lưỡi dài ra một mực chui vào trong lỗ, như thể muốn đem tao thủy của cô liếʍ mυ'ŧ sạch sẽ. Nhưng anh càng liếʍ, nước da^ʍ của cô càng nhiều, mặc dù ba ba không ngừng nuốt ăn, nhưng vẫn có rất nhiều nước chảy ra bên ngoài, phun ướt mặt anh.

“Ba ba… A… Ba ba, đầu lưỡi thật lợi hại… A a… Thật thoải mái…” Ánh mắt Vãn Vãn mờ mịt, vẻ mặt xuân tình, tao lãng lớn tiếng rêи ɾỉ. Cô không ngừng vặn mông, nghênh hợp ba ba liếʍ láp, vặn vẹo đến đôi vυ' bự cũng đung đưa theo, núʍ ѵú hồng nhạt ưỡn cao như thể khát vọng có người tới ăn nó.

Lâm Triều Sinh dùng tay nhanh chóng vuốt ve viên âm đế mẫn cảm, đầu lưỡi từ trong lỗ bướm rút ra, một mực liếʍ xuống dưới, nặng nề liếʍ đáy chậu, rồi lại tiến đến cúc huyệt cô. Anh thật sự yêu chết phía dưới này của con gái, không chỉ một cọng lông cũng không có, mà ngay cả thâm đen lắng đọng cũng không có, khắp nơi đều trắng hồng phấn nộn, thậm chí cúc huyệt cũng xinh đẹp hồng nhạt. Anh dùng đầu lưỡi hung hăng liếʍ bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα vài cái, rồi lại hướng bên trong chọc chọc, sau khi đổi lấy Vãn Vãn rêи ɾỉ càng lớn hơn, anh mới vừa lòng mà rời đi, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng sẽ đem tiểu cúc huyệt đáng yêu này chơi đến rộng. Nhưng trọng điểm của đêm nay đương nhiên vẫn là cái tiểu huyệt vừa chặt vừa phun dâʍ ŧᏂủy̠ kia.

Nghĩ đến đây, Lâm Triều Sinh đã cảm thấy côn ŧᏂịŧ của mình trướng đến sắp nổ tung. Anh từ giữa hai chân con gái đứng dậy, lau cái trán ướt đẫm mồ hôi, rồi đỡ côn ŧᏂịŧ bự tím đen nổi đầy gân xanh của mình áp sát vào u cốc của Vãn Vãn, đưa qυყ đầυ đỉnh vào khe tiểu huyệt cô, trượt lên xuống hai lần, sau đó thở hổn hển hỏi Vãn Vãn: “Bảo bối, thật sự cho ba ba đυ. vào trong sao?”

“Ưm… Ba ba, đυ. vào đi.” Eo nhỏ của Vãn Vãn uốn éo càng phóng đãng hơn, dùng lỗ da^ʍ của mình cọ vào côn ŧᏂịŧ, như muốn đem nó mυ'ŧ vào. Cô cũng là lần đầu tiên biết hóa ra bản thân thèm khát đến như vậy.

Lâm Triều Sinh bị lời nói của cô làm cho kích động đến không nhịn được, cảm xúc vẫn luôn ở trong trạng thái lúc nào cũng chực bùng phát, hận không thể ưỡn eo một cái, tàn nhẫn cắm vào tiểu huyệt cô. Mặc kệ cô giãy giụa thế nào, anh cũng có thể gắt gao giữ chặt cô, sau đó thỏa thích mà thao lộng.

Không thể được, anh phải từ từ tới.

Lâm Triều Sinh đem hai chân Vãn Vãn hoàn toàn tách ra hạ thấp xuống, đôi tay Vãn Vãn chống ở sau lưng mềm nhũn, cả người hoàn toàn nằm ngửa trên đệm. Cô có chút khẩn trương, nhưng cũng rất mong chờ, hé cái miệng nhỏ, gấp gáp thở dốc: “Ba ba…”

Lâm Triều Sinh đỡ nhục bổng của mình chà xát nhanh chóng vào miệng nhỏ đang mở ra hoàn toàn của cô, từ qυყ đầυ đến thân gậy đều chà qua một lần, dâʍ ŧᏂủy̠ như lũ lụt rất nhanh liền đem côn ŧᏂịŧ của anh dính ướt sũng. Sau khi chắc canh bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cả hai đều đã đủ ẩm ướt, anh mới cầm dươиɠ ѵậŧ, để qυყ đầυ áp vào miệng bướm rồi chậm rãi đẩy vào.

Bướm nộn chặt khít lần đầu tiên bị vật thô to như vậy thâm nhập, không có cách nào đẩy lùi, vách thịt không ngừng co rút kẹp chặt, giống như là muốn cưỡng chế đóng cửa, đem đại qυყ đầυ kẹt ở cửa huyệt hơi mở.

Sắc mặt hai người đều đỏ bừng, mồ hôi hột không ngừng túa ra, tiếng thở dốc nặng nề liên tiếp vang lên, trông đều có vẻ hơi khó chịu.

Lâm Triều Sinh cũng không đút vào sâu, anh hít thở một hơi, duy trì tư thế kẹt ở miệng huyệt, đem hai chân Vãn Vãn nâng lên quấn vào sau eo anh, sau đó cúi người xuống, ôm cô, cùng cô triền miên hôn sâu: “Bảo bối, thả lỏng chút, để ba ba cắm vào. Chỉ cần cắm vào, rất nhanh em sẽ thoải mái, nói không chừng sướиɠ quá mức, về sau em nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của ba ba thì hai chân đều mềm nhũn, giống như cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ mà bò đến chổng mông cầu thao.”

Anh một bên nói lời thô tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vãn Vãn, một bên cọ ngực, để cơ ngực của mình cọ vào vυ' Vãn Vãn, rất nhanh liền đem Vãn Vãn làm cho thần chí không rõ, tao khí tràn đầy: “Ba ba, ba ba…”

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến hàng loạt tiếng sấm ầm ầm ầm, thân thể Vãn Vãn co rúm lại, theo bản năng càng dùng sức ôm chặt lấy ba ba, đôi tay ôm cổ anh, hai chân gắt gao vòng qua eo anh.

Mà đúng lúc này, cùng với tiếng sấm, eo của Lâm Triều Sinh cũng nhân cơ hội phát lực, một cái đỉnh sâu mạnh mẽ, lập tức liền phá tan chướng ngại của xử nữ kia, thẳng tắp cắm vào hoa tâm kiều nộn của Vãn Vãn.

“A a a…” Vãn Vãn trong nháy mắt hét lớn, cũng không biết là bị tiếng sấm dọa, hay là bị ba ba cắm đau.

Sau khi Lâm Triều Sinh cắm vào cũng không dám di chuyển, ngừng lại nơi đó chờ con gái thích ứng được sự tồn tại của anh. Lúc sau cảm thấy âʍ đa͙σ không còn xoắn chặt nữa, anh liền bắt đầu dùng lực, từ từ rút ra, rồi đâm vào thật mạnh.

“A a… Ba ba… A… Đau quá.” Thanh âm Vãn Vãn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, vô cùng đáng thương mà làm nũng với ba ba. Nhưng lúc này anh lại dường như quyết tâm muốn làm cô, từng chút từng chút va chạm, mà không có ý định ngừng lại, thậm chí còn càng lúc càng nhanh hơn, mạnh mẽ hơn.

“Đùng —— oanh…” Tiếng sét đánh lại lần nữa vang lên, giống như nhạc đệm cho đôi cha con trầm mê tình ái mà không màng đến luân lý này. Mỗi một lần côn ŧᏂịŧ hung hăng thâm nhập, đều sẽ có tiếng sấm truyền đến, như thể đang lên án nghiêm khắc, lên án bọn họ đối nghịch với đạo trời, dâʍ ɭσạи bất trị.

Trong chớp nhoáng, tính khí cực độ ma sát, làm cho hai người hoàn toàn bị nhấn chìm vào trong kɧoáı ©ảʍ kích sảng vô biên.