Dã Hỏa (Cấm Kỵ)

Chương 23

Bàn tay to của ba ba hơi lạnh, khi chạm vào qυầи ɭóŧ của Vãn Vãn, lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Vãn Vãn nổi da gà khắp người. Cô theo bản năng kẹp chặt hai chân của mình, tiện thể đem ngón tay của ba ba cũng kẹp lấy.

Lâm Triều Sinh buông môi cô ra, dán bên môi cô nói chuyện: “Bảo bối, mở chân ra, để ba ba sờ vào lỗ nhỏ.”

“Không được ba ba, sẽ bị người khác nhìn thấy.” Giọng Vãn Vãn run rẩy, hoảng sợ nói. Cô duỗi tay định đẩy tay ba ba ra, nhưng sau vài lần đẩy, tay anh vẫn không chịu ra khỏi qυầи ɭóŧ của cô.

Trong lúc giằng co, ngón tay ba ba cọ xát tiến vào khe tiểu huyệt của Vãn Vãn, sờ đến hộŧ ɭε ẩn trong môi âʍ ɦộ đầy đặn, rồi nhẹ nhàng xoa lên.

“A… Ba ba… Đừng…” Kɧoáı ©ảʍ quá lớn khiến Vãn Vãn muốn nói đều nói không ra được, hai chân hơi hơi phát run, chỉ có thể đem trọng lượng cơ thể toàn bộ dựa vào trên người ba ba.

“Không sao đâu bảo bối, đoạn đường này không có ai cả, cho dù có cởi sạch đi nữa cũng sẽ không ai thấy đâu.”

Ba ba dỗ dành cô, một tay thay phiên nhào nặn cặρ √υ' của cô, còn ngón tay của tay kia thì vân vê âm đế của cô qua lại trong khe tiểu huyệt. Vãn Vãn trên dưới đều thất thủ, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến choáng váng đầu óc, căn bản không có cách nào kháng cự, tựa như một con cá xa bờ, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể há miệng nhỏ gấp gáp thở hổn hển.

“Mở rộng chân hơn một chút.” Miệng ba ba dán vào bên tai Vãn Vãn, nhỏ giọng nói lời thì thầm, một lời thì thầm tục tĩu nhất trên đời.

Suy nghĩ của Vãn Vãn đã hoàn toàn bị kɧoáı ©ảʍ cơ thể khống chế, ngón tay ba ba giống như có ma lực, tùy tiện vân vê ở giữa hai chân cô, đều có thể khiến cho toàn thân cô run rẩy. L*и nhỏ vừa mềm xốp lại sảng khoái, vẫn luôn ở ranh giới sắp cao trào, làm cô muốn ngừng mà không ngừng được.

Vãn Vãn biết chính mình nên từ chối, nhưng bản năng lại khiến cô nghe lời mà dạng chân ra. Có không gian để hoạt động nên động tác trên tay ba ba càng lúc càng lộng hành hơn. Không chỉ xoa nắn âʍ ѵậŧ của cô, mà ngón tay còn thỉnh thoảng đi trêu chọc miệng huyệt cô.

“Tiểu tao hóa, trên miệng nói không muốn, mà tiểu huyệt da^ʍ lại chảy nước như lũ lụt.” Ba ba nhẹ giọng nói lời cợt nhả.

“Ba ba, người đừng nói nữa, thật mắc cỡ.” Vãn Vãn đỏ mặt, thở hổn hển.

“Bị ba ba mân mê như vậy có thoải mái không?” Ba ba hỏi cô, một ngón tay thử đút vào trong lỗ tiểu huyệt, chỉ cắm vào một chút đầu ngón tay, rồi lại rút ra, lại cắm vào rồi lại rút ra. Lặp lại vài lần như vậy, miệng nhỏ của Vãn Vãn liền bị chơi đến rối tinh rối mù. Lúc đầu cô sợ ba ba sẽ đút hẳn vào, nhưng sau nhiều lần bị chơi, cô đã từ đề phòng chuyển sang mong đợi, tiểu huyệt rất ngứa ngáy, ngón tay ba ba sờ đến làm cô thực thoải mái. Nếu có thể đút thêm một chút nữa, khẳng định sẽ càng thoải mái hơn.

“Ưm…” Cô đỏ mặt, hô hấp rối loạn, nhỏ giọng trả lời: “Thoải… Thoải mái.”

“Vậy sau này thường xuyên để ba ba làm như vậy được không?” Ba ba tiếp tục hỏi.

“Ưm… Ân… Được.”

“Thật ngoan.” Ba ba khen thưởng hôn lên mặt cô, sau đó đem một ngón tay bị dâʍ ŧᏂủy̠ dính đến ướt đẫm chậm rãi hướng trong bức cô cắm, một đốt ngón tay, rồi hai đốt ngón tay, từng chút mà cắm vào.

Bàn tay ba ba rất lớn, các đốt ngón tay cũng rất thô, một ngón tay hướng vào bên trong cắm. Bức thịt mềm mại của Vãn Vãn vừa non mềm lại trơn ướt, khi ngón tay ba ba đút vào, bức thịt mẫn cảm mãnh liệt co rút lại, gắt gao kẹp lấy tay anh.

“A…” Vãn Vãn khó nhịn rêи ɾỉ, loại cảm giác này thật kỳ quái, lúc đầu lỗ nhỏ bị căng ra, có chút khó chịu cùng trướng đau, nhưng rất nhanh, sau khi thịt tiểu huyệt tiết ra đủ tao thủy, ngón tay lại cử động rất trơn mượt, lập tức truyền đến cảm giác thoải mái. Vách thịt vốn dĩ ngứa ngáy, sau khi bị ngón tay cọ xát qua lại, tao ngứa biến thành kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm cô sướиɠ đến nhỏ giọng hừ hừ.

Lâm Triều Sinh rũ mắt thấy vẻ mặt nhộn nhạo của con gái, liền biết cô rất thoải mái, vì thế tốc độ thọc vào rút ra của ngón tay dần dần nhanh hơn. Anh không dám đυ. vào sâu, sợ không cẩn thận sẽ chọc thủng màиɠ ŧяiиɧ của cô, nên chỉ có thể cắm nông vào cửa huyệt một chút rồi thọc vào rút ra.

Vãn Vãn rất nhiều nước da^ʍ, cô dạng hai chân ra để ngón tay ba ba ȶᏂασ vào, tao thủy trong âʍ ɦộ liên tục tuôn ra bên ngoài. Chẳng mấy chốc đã xối ướt giữa hai chân cô và tay của ba ba, thậm chí có một ít dọc theo đùi cô chảy xuống, cảnh tượng vô cùng dâʍ ɖu͙©.

“Ưm ưm… Ba ba… A…”

Ngón tay ra vào nhanh chóng khiến kɧoáı ©ảʍ chồng chất lên giữa hai chân, lúc đầu Vãn Vãn chỉ tiếp nhận một cách thụ động, nhưng về sau thực tủy biết vị, cũng biết bản thân vặn eo nghênh hợp ba ba cắm rút, để tiểu bức sảng khoái hơn một chút.

Nhìn đằng sau từ xa, lúc này hai cha con giống như một đôi tình nhân bình thường, rúc vào nhau nói chuyện yêu đương. Nhưng nếu đi đến phía trước nhìn, liền có thể phát hiện, một bàn tay của nam nhân đang thâm nhập vào áo trên của thiếu nữ, mạnh mẽ xoa bóp bầu vυ' của cô. Mà tay còn lại thì đút vào trong qυầи ɭóŧ cô, nhanh chóng trừu động, vừa thấy liền biết bên trong thọc vào rút ra rất kịch liệt.

“A a… A… Ba ba, thật thoải mái… Ưm ưm…”

Vãn Vãn ngửa đầu, híp mắt, thoải mái mà rêи ɾỉ, thanh âm kia tựa như tiếng mèo kêu động dục, chọc đến toàn thân Lâm Triều Sinh phát ngạnh. Anh cảm thấy miệng tiểu huyệt của con gái đã bị thao mở, vì thế liền nhân cơ hội bỏ thêm một ngón tay vào.

Khi ba ba đút hai ngón tay vào trong lỗ cùng một lúc, Vãn Vãn đột nhiên mở to hai mắt, môi đỏ hơi hé, thân thể kịch liệt mà run rẩy co giật…