Tuế Nguyệt Như Ca

Chương 33: Ghen

Tề Nhược kéo An Ca về phòng liền đuổi hết mấy người khác ra ngoài. Nàng cảm thấy bản thân lần này xong rồi. Đã trốn hắn không chịu gặp mặt, còn bị hắn phát hiện mình đang ở cùng nam nhân khác. Nếu hắn đòi hưu nàng thôi thì tốt, nhưng nếu hắn muốn truy cứu chuyện này, nói không chừng sẽ là tội chết đó. Mong là hắn vẫn còn lương tâm, đừng có đem nàng đi xử tử.

Tề Nhược quay đầu nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận. Hắn đang cảm thấy không cam tâm vì nghĩ bản thân không bằng Triệu Quân Hoài nên nàng mới không để ý đến hắn.

"Thời Ca, nếu nàng có gì không hài lòng với ta, nàng có thể nói. Nàng đừng tiếp xúc nhiều với người hoàng thất, bọn họ không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu."

Cái này hắn không cần nói nàng cũng biết mà. Với lại nàng cũng đâu có ý định làm thân với mấy người đó, là tự bọn họ đến tìm nàng mà.

"Ta không có, chỉ là vô tình gặp thôi."

An Ca ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà. Lúc nãy chạy một đoạn khiến nàng rất mệt, lại đi bộ một đoạn xa trở về đây, cổ họng khô cả rồi.

Tề Nhược đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng khiến nàng giật mình. Hắn đang làm cái trò gì đây? Tự nhiên quỳ xuống như vậy, sẽ khiến nàng tổn thọ mất.

"Chàng... chàng làm cái gì vậy? Mau đứng lên!"

"Thời Ca..." Hắn nắm lấy tay nàng, biểu cảm rất chân thành "Ta biết thời gian qua, ta không tốt với nàng. Ta nói câu này rất nhiều lần, nhưng không lần nào ta thật sự nghiêm túc suy nghĩ, khiến nàng rất thất vọng..."

Thì ra hắn cũng biết mấy lời của hắn nói chỉ là nói suông, xem ra vẫn còn thuốc chữa

"Dạo gần đây, ta thấy nàng thay đổi rất nhiều. Đáng lẽ ra ta phải vui, vì nàng không còn bám lấy ta nữa. Nhưng không hiểu sao, ta lại thấy rất trống trải. Khi nhìn thấy nàng nói chuyện với nam nhân khác, ta lại thấy rất khó chịu. Những lúc không gặp nàng, ta lại bất giác nghĩ đến nàng."

Từ đầu đến cuối nàng nghe hắn nói, vẫn chưa hiểu rốt cuộc hắn muốn biểu đạt cái gì. Cho đến câu cuối, nàng ngờ ngợ nhận ra có gì đó sai sai. Cái câu này, chẳng khác nào nói hắn thường xuyên nhớ nàng.

Khoan đã...

"Ta nhận ra, ta hình như có tình cảm với nàng rồi."

An Ca lập tức đứng dậy tránh xa Tề Nhược. Nàng không tin được những điều mình vừa mới nghe, vẫn còn nghĩ đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng khi nàng tự nhéo mình, cảm thấy thật đau, mà cảnh tượng vẫn không thay đổi. Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lắp ba lắp bắp nói:

"Ta... Chàng... Chàng say rồi sao?"

Tề Nhược ngạc nhiên đáp lại "Ta không uống rượu, sao có thể say."

"Vậy thì là chàng uống nhầm thuốc rồi."

Tề Nhược thở dài bất lực. Lần nào hắn bày tỏ lòng mình, nàng cũng cho rằng hắn đang đùa, không thì nhất định là có vấn đề. Nhưng hắn nhất định sẽ không bỏ cuộc, lần này hắn phải cho nàng biết, trong lòng hắn thật sự có nàng.

"Thời Ca, nàng không tin cũng được, nhưng ta nhất định phải nói. Lúc nãy khi nhìn thấy nàng đứng cùng An vương, ta đã thật sự ghen. Ta thường nói với nàng đừng tiếp xúc nhiều với bọn họ, một phần đúng là vì bọn họ đầy mưu sâu kế hiểm, phần khác, là vì ta sợ mất nàng."

"Chàng chỉ sợ bản thân mất thể diện thôi. Chàng đâu có yêu thương gì ta, nếu không chàng đã không đòi rước Mộc Trà Trà về, còn để dành lần đầu cho nàng ta."

An Ca cũng không biết đang cảm thấy ấm ức thay Thượng Quan Thời Ca hay là cho bản thân nữa. Sao mà lúc nói ra câu này lại có cảm giác thật thế không biết. Chắc là do cơ thể này từng chịu đau khổ nên mới ảnh hưởng đến linh hồn của nàng thôi.

Nhất định là vậy.

"Nàng nói cái gì vậy? Lần đầu của ta là cùng với nàng cơ mà."

"Hả?"

Nghe qua như sét đánh ngang tai

Không phải ai cũng nói hắn cùng Thượng Quan Thời Ca chưa từng động phòng hay sao, sao... sao lần đầu của hắn lại thành cùng với nàng ấy rồi?

"Nàng quên rồi à? Đúng là đêm tân hôn ta đã rời đi, nhưng sau đó hai tháng chúng ta đã động phòng rồi. Tuy lần đó do ta say rượu làm càn, nhưng chúng ta cũng đã trải qua một đêm..."

"Đừng nói nữa."

Tuy người đó không phải nàng, nhưng mà còn nghe nữa thì nàng sẽ xấu hổ chết mất đó. An Ca không biết, hiện tại mặt nàng đã đỏ như quả cà chua rồi. Dù sao thì một người chưa từng trải qua chuyện này như nàng, sao có thể bình tĩnh mà nghe hết được.

"Thời Ca, nàng cho ta một cơ hội làm lại từ đầu được không? Ta hứa, không, ta nhất định thực hiện, ta sẽ không để nàng chịu thiệt thòi. Phu thê chúng ta nhất thể đồng tâm, không gì có thể chia cắt."

Từ nãy đến giờ An Ca bị xoay một vòng, cùng lúc tiếp nhận quá nhiều thông tin. Bây giờ đầu óc nàng trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì cả. Nàng ngẩng đầu nhìn Tề Nhược, trong đôi mắt của hắn là sự chân thành, không thể nào là giả dối được. Có lẽ, hắn đã thật sự hối hận? Có lẽ, hắn muốn cùng nàng xây dựng tổ ấm?

"Ta... Hiện tại ta đang rất rối, chàng cho ta thêm thời gian suy nghĩ đi."

"Được, nàng cứ suy nghĩ đi, bao lâu cũng được. Nghĩ xong rồi thì nói với ta."

Nói xong Tề Nhược rời đi, không làm phiền nàng nghỉ ngơi nữa. An Ca ngồi xuống ghế, đầu óc rối bời. Nàng nên trả lời với Tề Nhược thế nào đây. Dù sao nàng cũng không phải là thê tử thật sự của hắn. Người đáng lẽ nên hưởng phúc phần này thì không thể hưởng. Người được hưởng như nàng thì lại thấy lo sợ.

"Thời Ca, nếu như là cô, cô sẽ lựa chọn tha thứ không?"