Kim Loan Khải Hoàn Ca

Chương 32

Suy nghĩ ngắn dài chi bằng thật sự nhúng tay vào điều tra. Tuy nhiên, lần này Di Nguyệt không công khai điều tra, cũng không nói cho Quang Thuận đế biết mình định làm gì. Nhưng nàng biết sớm muộn gì phụ hoàng cũng biết thôi, ví dụ như lúc này đây:

“Nguyệt nhi của trẫm, gần đây con rãnh rỗi quá nhỉ?” Quang Thuận đế sau khi bãi triều đã ghé qua Dạ Tinh cung tìm nàng, thấy nàng đang học đánh đàn cùng Lý hoàng hậu ở hậu viện. Di Nguyệt vô cùng chăm chỉ, huống hồ chi kiếp trước cũng đã từng học qua, về cơ bản Di Nguyệt đều nhớ hết. Chỉ là đã lâu không tiếp xúc, cộng thêm cơ thể nhỏ nhắn cùng các ngón tay be bé thật sự đã làm khó nàng. Hơn nữa, nàng cũng phải học thật chậm rãi, nếu không sẽ rước lấy phiền toái.

“Phụ hoàng, Nguyệt nhi thật sự không rãnh đâu. Người xem, con đang tập đàn, rất đau tay.” Di Nguyệt chạy xuống khỏi ghế, chạy về phía hoàng thượng, giơ bàn tay trắng nõn hơi đỏ lên, mặt đầy ủy khuất. Lý hoàng hậu và các nha hoàn nhẹ nhàng hành lễ, sau đó ngoại trừ hoàng hậu, tất cả nha hoàn đều bị đuổi ra ngoài.

“Phụ hoàng tưởng con còn thời gian chạy tới chỗ Dung phi thì tức là còn thời gian rãnh chứ. Haizzz, ra là đã trách lầm con rồi.” Quang Thuận đế mỉm cười, bế nàng ngồi lên đùi, rồi lại nâng bàn tay nhỏ nhắn lên xem thử. Bàn tay nhỏ xiu như búp măng, lại trắng nõn như ngọc, thật sự rất đẹp mắt, làm cho lòng người ngứa ngáy không yên. Quang Thuận đế khẽ hôn vào bàn tay nàng, dịu dàng xoa nhẹ: “Vẫn là đừng nên cố quá, con hãy còn nhỏ.”

Lý hoàng hậu nghe Quang Thuận đế nói nàng tới chỗ Dung phi thì không khỏi cau mày, nhìn con gái bất lực lén thở dài. “Nha đầu này, đang yên đang lành con chạy tới chỗ đó làm gì?” Chuyện của Điệp quý nhân lần trước mọi người hẳn vẫn chưa quên. Nhưng lần này lỗi của mẫu tử Dung phi không thể nào chạy tội được. Ấy là chưa kể… thật tâm chẳng ai muốn điều tra cả.

“Mẫu hậu, con chỉ vô tình đi ngang mà thôi.” Di Nguyệt dẫu môi đáp lại. Dẫu sao nàng vẫn không muốn công khai tìm hiểu chuyện này.

“Có thật là chỉ thế không? Hửm? Con vô tình mà lại đi ngang đó những ba lần mỗi ngày? Trẫm tưởng Dạ Tinh cung ở hướng ngược lại cơ chứ?” Cả những cung mà Di Nguyệt thường lui tới, tất cả đều nằm ở hướng ngược lại.

“Con chỉ… chỉ tò mò thôi…” Di Nguyệt lẩm bẩm đáp.

“Con tò mò cái gì?” Quang Thuận đế hỏi.

“Phụ hoàng, con nghe nói Bát hoàng huynh là có người xúi giục nói bậy. Con chỉ không biết là kẻ nào thôi. Phụ hoàng… liệu sau này có khi nào kẻ đó sẽ lừa gạt con giống như vậy không?”

Quang Thuận đế bật cười: “Nha đầu con thì ai có thể lừa được hử?” Nếu thật sự có kẻ có thể lừa được nha đầu này, vậy tư duy chắc hẳn cũng không tồi đâu.

Di Nguyệt bĩu môi hờn dỗi, rồi Quang Thuận đế lại hỏi: “Trẫm tưởng trước đây con nằng nặc muốn giúp Điệp quý nhân, nay sao lại không muốn giúp Dung phi?” Quang Thuận đế có thể nhìn ra, nàng chỉ đơn giản là tò mò, hoàn toàn không có ý cầu tình giúp.

“Phụ hoàng, nữ nhi biết rõ không phải ai cũng cần giúp, ai cũng nên giúp và ai cũng có thể giúp.” Di Nguyệt không nhìn ông mà nhìn sang một hướng khác để che đi chút biến đổi trong ánh mắt mình. “Dẫu Bát hoàng huynh có là bị hại, lời nói cũng là huynh ấy nói ra trước mặt nhiều người, tội không thể không xử. Nếu có thể, cùng lắm là âm thầm tha cho rồi lại đưa mẫu tử bọn họ đi thật xa. Nhưng mà, như thế cũng quá nhân từ. Mà quân vương thì không được quá nhân từ, nhỡ đâu sau này có biến cố thì khó bề tránh khỏi. Phụ hoàng, nữ nhi nói có đúng không ạ?”

Di Nguyệt nói rất nhiều làm hai người thoáng kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc lại sớm qua đi, Quang Thuận đế biết nữ nhi nhà mình thông minh từ nhỏ, hơn nữa cũng tin một chút vào chuyện quỷ thân, nàng là tiểu tiên nữ trên trời phái xuống để giúp nước Vệ, mà tiên nữ thì thông tuệ một chút, thông minh một chút cũng là điều bình thường.

“Có phải hai ca ca nói với con không?” Lý hoàng hậu hỏi. Bà biết con gái thông minh, nhưng cũng có chút dè chừng. Nhỡ kẻ gian biết được sẽ sinh điều không hay, tốt nhất vẫn là tìm cách che đậy đi. Nàng thông minh thế nào, phụ mẫu nàng biết là đủ.

“Vâng.” Di Nguyệt gật đầu. Mặc dù rất bận nhưng Thái tử ca ca thỉnh thoảng vẫn ghé sang thăm nàng, mỗi lần ra ngoài đều nhớ mang về cho nàng rất nhiều đồ hay. Ca ca không phải là người tình cảm, nhưng thực chất vẫn vô cùng yêu thương muội muội là nàng. Còn về Tịch Dương, hai người vốn là song sinh nên khỏi phải nói đến sự đồng điệu. Ba huynh muội vẫn thường gặp nhau, cùng trò chuyện vui đùa rất vui vẻ, chẳng khác mấy huynh muội bình thường trong các gia đình ngoài thành. Hạnh phúc, đôi khi đơn giản chỉ là thế thôi.

“Haiz, có lẽ phụ hoàng nên dặn hai tiểu tử đó kín miệng một chút, mấy đạo lí làm người này nên ít nói trước mặt muội muội chúng thì hơn.” Quang Thuận đế vờ thở dài, nhưng khóe miệng lại mỉm cười vui vẻ.