Da Thịt Cận Kề

Chương 1.2

Cô nghe thấy âm thanh mυ'ŧ liếʍ ngón tay, rất mạnh, âm thanh chụt chụt của việc mυ'ŧ chất nhờn. Cô đột nhiên đỏ mặt, nhận ra rằng anh đang liếʍ dâʍ ɖị©ɧ của cô.

Cô chưa kịp ngượng ngùng thì đôi môi mềm mại đã bị đẩy ra, anh đưa hai ngón tay vào miệng cô.

Anh cho cô một chút thời gian để làm quen, rất nhanh sau đó bắt đầu mô phỏng sự thô bạo khi giao hợp, ra vào bên trong miệng cô.

“Ưm… ưm ah ah…” Cô vội vàng rêи ɾỉ, hai tay không còn sức lực để che ngực, hai đầu nhũ hoa rung lên theo sự giãy giụa của cơ thể. Anh nắm lấy một bên ngực của cô và bóp chúng một cách thô bạo.

Bộ ngực mềm mại vắt ra từ bàn tay của anh, anh cúi đầu xuống, cắn xuống và mυ'ŧ mạnh.

Ngực của cô được anh liếʍ ướt chừng nào thì dâʍ ɖị©ɧ bên dưới môi âʍ ɦộ tiết nhiều chất dịch ẩm ướt bấy nhiêu.

Cô cảm giác được qυầи ɭóŧ của cô đã bị anh cởi ra, hạ thân chợt mát mẻ, bối rối vươn tay xuống bịt chặt, hai chân cũng kẹp chặt lại.

Nhưng cô quên mất mình ở tình huống này là bản thân không phòng bị, chặn phía trước thì sao, cô cũng có thể bị đút vào từ phía sau.

Đúng như dự đoán, ngón tay của người đàn ông từ mông cô xâm nhập, cô hét lên: “Không!” Nhưng hai ngón tay đó vừa to vừa dài lại có lực, dễ dàng chạm vào môi âʍ ɦộ non nớt đầy đặn của cô rồi thẳng tiến vào.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá xa lạ, cô sợ hãi phát điên, ở trên giường giãy giụa kịch liệt, không cẩn thận ngã xuống đất. Nơi cao cấp này được trải thảm dày, rơi xuống cũng không đau.

Người đàn ông bế cô lên, xoa đầu cô an ủi, cô không ngừng lắc đầu lầm bầm: "Không..."

Anh dường như đồng ý, và mọi chuyển động đều dừng lại.

Anh đặt cô xuống giường và rời đi, và cô nghe thấy tiếng cửa đóng lại. Ngay sau đó, cô hầu bàn bước vào, cởi bỏ chiếc khăn lụa che mắt.

Hai sợi dây áo mỏng treo ở khuỷu tay, bầu ngực lộ ra, vừa nhìn xuống có thể thấy chiếc qυầи ɭóŧ ướt sũng.

Mọi thứ đã kết thúc.

“Chồng tôi đâu?” Phản ứng đầu tiên của cô là đi tìm chồng.

"Mời cô Văn chờ một chút."

Cô ngây người, sau đó gật đầu, "Được."

Cô cô đang ở đây làʍ t̠ìиɦ với người đàn ông khác, không thể để chồng cô đợi ở ngoài được, anh chắc cũng đã mi chơi.

Trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Mười phút sau, cô xuất hiện trong đại sảnh, trong bộ dạng chỉnh tề, chiếc váy màu tím nhạt không tay, dáng ôm sát eo, vạt váy buông xuống đến giữa đùi. Giờ phút này, Văn Anh là một thiếu nữ thanh nhã xinh đẹp, ai có thể nghĩ tới nàng vừa mới gian da^ʍ trong phòng?

Chiếc váy suông hai dây ở trong túi xách của cô.

Hạ Ninh Huyên từ lối mi cho phái nam đi ra, anh ta không hỏi gì, chỉ là đi tới nắm tay cô, đưa cô về nhà.

Anh ta vẫn ân cần như ngày nào, sau khi lên xe đã thắt dây an toàn cho cô, nhưng bàn tay đó lại rất tự nhiên, nhân cơ hội đút vào giữa hai chân cô.

Anh tạo một vết lõm ở giữa qυầи ɭóŧ của cô, cô hừ một tiếng và cắn chặt môi dưới.

“Hình như có hiệu quả.” Anh ta rút tay về, đi đến chỗ ngồi của tài xế.

Văn Anh rất thẳng thắn, trực tiếp nói với anh ta: "Sau này đừng tới nữa, em cảm thấy không ổn."

“Nhưng em ướt rồi.” Anh ta chỉ rõ sự việc.

"Nhưng mà, anh không ngại vợ mình bị người đàn ông khác ôm sao?"

“Chỉ là trị liệu thôi mà.” Anh ta quay đầu nhìn cô, “Anh không nghĩ em đang nɠɵạı ŧìиɧ, không cần phải gánh nặng tâm lý.”

"Ninh Huyên..."

"Được, anh hiểu rồi, " anh ta bình tĩnh nói, "Vậy lần sau chúng ta không tới."

Nói như vậy là để dỗ dành cô, nhất định anh sẽ lại đến, hơn nữa còn là điều cô muốn.

“Tối nay anh bên cạnh người phụ nữ khác à?” Cô không ghen mới là lạ đó.

Anh nói không, "Chỉ đi vệ sinh thôi."