“Anh không nói chuyện trước kia, anh đang nói chuyện của bây giờ. Em càng ngày càng bộc lộ bản chất thật của mình, trong đầu em suốt ngày chắc chỉ có được mỗi hình bóng của hắn mà thôi. Làm gì đến lượt của anh.”
”…”
Sự quá đáng của cậu khiến cô không muốn tranh cải thêm nữa. Tư Dương im lặng không đáp lại lời Thập Hải.
“Sao em không biện minh đi? Có khi anh sẽ tin lời của em đấy. Nhưng không, em lúc nào cũng im lặng như thể thừa nhận rằng những lời anh nói đều đúng nên em mới không thể cãi lại được.”
“...”
Cậu im lặng một lúc sau đó nhìn qua Tư Dương. Thấy cô vẫn đứng im ở đó, cậu đi qua dỗ ngọt cô.
“Tư Dương, anh xin lỗi vì có hơi lớn tiếng với em nhưng đó là vì anh yêu em. Nếu không yêu em anh sẽ không tức giận đến thế. Tha lỗi cho anh nha.”
“...”
Sự im lặng của Tư Dương khiến hắn được nước lấn tới. Bàn tay sờ vào eo cô muốn làm chuyện không đúng đắn. Nhưng Tư Dương lại bất ngờ gạt tay cậu ra. Cô không muốn cậu đυ.ng đến người mình. Thập Hải lại không biết đều, cậu cứ tiếp tục làm loạn. Cả hai giằng co với nhau. Trong lúc vô tình Thập Hải lỡ tay tán vào má cô.
“Chát…”
Cang Chung đứng bên ngoài cũng nghe được âm thanh này. Cả cơ thể nóng rang, hắn muốn xông vào bên trong dạy cho Thập Hải một trận.
Lần thứ hai bị tát, Tư Dương giương ánh mắt đỏ ngầu nhìn Thập Hải. Nước mắt cứ thế mà tuôn trào, cô cũng không cần phải kìm nén nó lại.
Lúc này, Thập Hải nhận ra bản thân vừa làm một chuyện sai trái. Cậu lùi về sau, tự trách bản thân mình.
“Tư Dương, anh không cố ý.”
Nói rồi, Thập Hải hoảng loạn chạy ra bên ngoài. Cang Chung nghe thấy tiếng bước chân cũng vội núp sang một bên.
Sau khi Thập Hải bỏ đi. Cang Chung lén nhìn vào bên trong phòng qua khe hở. Nhìn thấy Tư Dương đang ôm mặt xuống khóc nức nỡ. Trái tim hắn bỗng đau lên từng hồi. Nghĩ đến việc Thập Hải làm với cô, hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng ken két.
“Thập Hải!”
Ngày hôm sau.
Cang Chung gặp Tư Dương ở trong vườn hoa. Đôi mắt của cô vì khóc quá nhiều nên bị sưng lên. Sắc mặt cũng nhợt nhạt đi. Hắn cảm thấy rất đau lòng. Hắn đi đến gần đó hỏi một người hầu.
“Cô cho ta hỏi vị phu nhân kia đã dùng bữa sáng chưa?”
“Phu nhân Tư Dương à! Cô ấy có dùng bữa sáng nhưng không hiểu sao lại nôn ra hết.”
Nôn?
Chắc có thể vì đang mang thai nên cô mới không ăn được gì. Cang Chung quay người bỏ đi. Một lúc sau hắn quay trở lại với một chén cháo nóng trên tay. Cang Chung trực tiếp đem đến cho Tư Dương.
Cô đang tỉa lá cho hoa, bỗng có một chén cháo xuất hiện trước mặt khiến cô ngạc nhiên. Quay đầu lại thì nhìn thấy Cang Chung đang đứng trước mặt mình. Cô khó hiểu hỏi:
“Anh đang…”
Nhưng chưa kịp nói xong đã bị Cang Chung cướp lời.
“Mau ăn đi. Ta nghe nói phụ nữ mang thai sẽ không ăn được nhiều. Nhìn em thật gầy gò, đợi thêm vài tháng nữa ta có thể nhìn thấy được xương của em qua lớp da mỏng manh.”
“Hả!!”
Bị chê gầy gò, Tư Dương bĩu môi. Nhìn lại bản thân cô thấy mình cũng không đến nổi tệ như vậy. Hắn suốt ngày chỉ biết chê người khác là giỏi.
“Không cầm sao?”
“Em không ăn nổi. Anh hãy ăn đi.”
Tư Dương lắc đầu từ chối. Cô biết khi mình ăn vào cũng sẽ nôn ra thôi. Để khi nào cảm thấy thật đối thì ăn.
Thấy cô không muốn ăn, hắn mặt cau mày có. Cầm chén cháo trong tay, hắn mυ'ŧ từng muỗng thổi cho nguội rồi đưa qua Tư Dương.
“Mau há miệng ra.”
“...Em không sự thật không mà.”
Cô né tránh.
“Ăn!”
Hắn gằng giọng nhìn cô nghiêm túc.
“...”
Sợ hắn lại nổi cơn điên vô cớ với mình, Tư Dương ngoan ngoãn há miệng ra ăn. Nhìn cô phối hợp hắn mới dịu dàng trở lại. Những muỗng cháo tiếp theo Tư Dương đều ăn sạch. Đột nhiên lại thấy món cháo này ngon lạ thường mà cô cũng không cảm thấy buồn nôn. Cô ngây thơ hỏi:
“Ai nấu món cháo này ngon quá?”
“Ta nấu.”
”…”
Câu trả lời của hắn khiến cô cứng đơ. Tư Dương làm sao biết được một tên đô đốc cứng nhắc lại nấu được món cháo ngon đến vậy. Đặc biệt, cháo của hắn khiến cô không cảm thấy buồn nôn mà muốn ăn tiếp một chén nữa. Nhưng vì đây là cháo của hắn nấu nên cô không dám mở lời xin thêm.
Ấy vậy, Cang Chung dường như hiểu được lời cô. Hắn đột nhiên nói lên tâm tư của cô che giấu:
“Muốn ăn thêm chén nữa không?”
“Có.”
“Nhưng ta chỉ nấu có một chén thôi. Đợi khi nào ta rảnh sẽ nấu cho em.”
“...!!!”
Một sự thất vọng tràn trề, cứ tưởng hắn sẽ cho cô một chén tiếp theo. Đúng là mấy người giàu thường hay keo mà. Nấu cháo mà không dư đến nửa chén thứ hai.
“Đưa tay ra đi.”
“Hả!!”
Tư Dương ngơ ngác.
“Hả cái gì, đưa tay ra mau.”
“Ờ ờ..”
Cang Chung nhẹ nhàng đặt lên tay cô một chiếc hộp nhỏ nhưng lại không cho cô mở ra.
“Đợi khi không có ai mới được mở nó ra. Nếu làm trái lời em sẽ không gánh được hậu quả đâu.”
Hắn đột nhiên nói mấy lời đe dọa cô xong rồi bỏ đi. Cầm chiếc hộp trên tay, cô lắc lắc nghe thử xem bên trong lòng thứ gì. Bỗng từ đằng xa nhìn thấy Thập Hải đang đi đến. Tư Dương vội cất nó vào trong người mình, sau đó tiếp tục làm tiếp tục công việc.
“Tư Dương!”
Thập Hải nhìn thấy cô thì vui mừng. Từ sáng đến giờ cậu đi khắp nơi nhưng không tìm được cô. Hỏi người hầu mới biết cô đang ở trong vườn hoa.
“Cuối cùng cũng gặp được em.”
“..”
Cô liếc mắt nhìn cậu một cái rồi quay đi.
Đương nhiên Thập Hải cũng biết cô đang giận mình chuyện tối qua. Vì vậy mà cậu mới cố tìm cách để làm hòa với cô.
“Anh có thứ này muốn cho em xem.”