Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt

Chương 90

Một tháng sau.

Tháng sáu vào đầu mùa hạ, tiết trời gay gắt, những tia nắng oi bức dội xuống đỉnh đầu nóng ran. Triệu Tinh nhìn hướng hoàng cung, nội tâm đột nhiên đau đớn, ánh mắt bi thương. Cảm giác này, rõ ràng là vẫn còn thích a…..

"Triệu Tinh, nhất định phải rời đi sao?" Tướng quân Cao Cơ - Trương Di đã đứng trước cổng thành Bắc chờ từ sớm, hắn bật người nhảy khỏi tường thành, thong thả đi đến trước mặt Triệu Tinh: "Tại miếu hoang năm đó, chúng ta đã từng thề sẽ không bao giờ rời xa nhau, nay ngươi lại bội ước….."

"Trương Di, ta không giống ngươi." Triệu Tinh lạnh lùng nói, Trương Di kinh ngạc nhìn hắn, lời này là ý gì?

"Ngươi nguyện buông bỏ quyền lực ở kinh thành, cùng ta rời đi…" Triệu Tinh ngồi trên lưng ngựa hướng về hoàng cung cúi thấp người, sau đó quay ngựa lại, nói: "Ít nhất ta chưa từng làm ra chuyện khiến bản thân ân hận cả đời!"

"Tạm biệt!" Triệu Tinh nhẹ đạp thân ngựa, theo hướng cửa Bắc mà đi, không quay đầu nhìn lại.

Trương Di một thân áo giáp uy vũ, đứng giữa trời hoàng cung, hắn muốn gọi Triệu Tinh, lại như bị rút lưỡi mà nói không thành lời.

*****

(Hồi tưởng quá khứ.)

"Trương phó tướng!" Một tên lính vội vã chạy tới bẩm báo: "Phía xa xa xuất hiện ánh lửa, còn nghe thấy tiếng cưỡi ngựa dồn dập, quân địch sắp tới gần chúng ta rồi!"

"Tất cả vào vị trí, không được manh động." Trương đại gia nheo mắt đánh giá tình hình xung quanh, thế quái nào trong người cứ có cảm giác là lạ, giống như… Không tin tưởng nổi.

Lúc này bất ngờ xuất hiện một bàn tay to lớn vỗ vào vai ông, Trương đại gia mém chút đã kêu ra tiếng, may mà bàn tay kia đã nhanh chóng bịt chặt miệng ông, cùng lúc giọng nói trầm ấm khẽ thì thầm bên tai: "Thành Vũ, bên phía Cao Thiên Lãng đã bắt đầu hành động?"

"Ưm, ưm….."

Tư Đồ Kiệt bất mãn, lại phát hiện thì ra mình vẫn đang bịt miệng Trương Thành Vũ, hèn gì một câu đáp lời cũng không có.

"Tướng quân, ngươi bịt miệng thì ta nói bằng đường nào hả?" Trương Thành Vũ tức giận trừng mắt: "Chưa có hành động nào khác, tướng quân, ngài có cảm thấy bất thường không?"

Không biết từ lúc nào Tư Đồ Kiệt đã trèo lên lưng ngựa, còn dính sát vào người Trương đại gia, mỗi lần nói chuyện đều gần trong gang tấc, lông tơ, lông mi gì đều thấy rõ từng cọng.

"Phì" khổ nỗi là Tiểu Hồng, vừa phải cõng hai lão già xấu xí, còn nặng hơn ba trăm cân, khiến nó bất mãn vô cùng, có ý định đem người hất văng.

"Bất thường?" Tư Đồ Kiệt hỏi.

"Ừm, theo lẽ thường tình, từ lúc binh lính truyền tin cho đến thời điểm hiện tại, lẽ ra binh của Cao Thiên Lãng phải tiến vào kinh thành rồi mới đúng." Trương đại gia nói: "Giống như dẫn dụ chúng ta vậy?"

"Tướng quân, quân địch đột nhiên chuyển hướng quay đầu, dường như phát hiện ra chúng ta rồi!" Thủ vệ vội vàng chạy đến, quỳ một gối.

"Không được để chúng thoát, đuổi theo!" Tư Đồ Kiệt nắm chặt dây cương, đạp thân ngựa, dẫn đầu đuổi theo quân địch, Trương đại gia cũng chỉ còn biết câm nín, quả máu liều nhiều hơn máu não mà.

Quân Cao Thiên Lãng một mực chạy thẳng vào cánh rừng, quân Cao Cơ cũng đuổi sát theo phía sau, nếu đoán được tương lai, kết cục đau phải thảm đến vậy.

"Cái gì mà ba trăm quân, phải là ba vạn quân mới đúng!"

"Nội gián, trong quân doanh chúng ta chắc chắn có nội gián!"

Binh bính chửi rủa không ngừng.

Giờ phút này mà Tư Đồ Kiệt còn không đoán ra được đây là kế hoạch của ai, thì chết đi được rồi!

Cao Thiên Lãng cùng Lữ Phiến Ân đứng bên ngoài vòng vây xem kịch hay.

"Chỉ cần quân đội Tư Đồ Kiệt thất bại, chúng ta sẽ xông vào kinh thành, bắt hết đám người đó." Cao Thiên Lãng càng nói càng càn rỡ: "Sau khi trở thành hoàng đế, ta nhất định sẽ giúp ngươi giành vương vị."

Lữ Phiến Ân hay nói đúng hơn là tứ hoàng tử Lâm Sư quốc. Tên ngốc này sắp chết đến nơi còn nói giúp giặc, thật không biết với cái đầu óc này, hắn lấy gì mà tranh giành ngai vàng với Thiên Triệt. Lữ Phiến Ân chỉ cần lừa gạt nói muốn hợp tác với hắn, Cao Thiên Lãng đã không ngần ngại mà đâm đầu vào. Quả như lời Thiên Triệt nói qua, chỉ cần tên nô tài kia không ở bên cạnh, Cao Thiên Lãng không có ai khuyên ngăn, tự ắt sẽ hành động lỗ mãng.

Bỗng từ xa truyền đến tiếng ai đó hô lớn: "Tướng quân của địch chạy thoát rồi!"

"Cái gì?" Cao Thiên Lãng quát.

Cùng lúc Lữ Phiến Ân hạ một chưởng làm Cao Thiên Lãng hôn mê, ném xuống đất: "Đã an bài thỏa đáng."

Lúc này, Trương Di mới từ trong màn đêm đi ra, lãnh tĩnh mà lạnh lẽo: "Một vạn quân đều bị chúng ta bắt gọn, chỉ còn sót lại Tư Đồ Kiệt cùng phó tướng của ông ta, Triệu Tinh đã mang người đuổi theo. Điện hạ chuyển lời, mong tứ hoàng tử yên tâm trở về Lâm Sư, ngày sau sẽ tới hậu tạ."

"Được." Lữ Phiến Ân vui vẻ đáp, cũng không nén lại nữa cho quân rút khỏi.

Bên này, Trương Thành Vũ phi nhanh trong màn mưa máu, sau lưng hắn là Tư Đồ Kiệt bị tên bắn trọng thương, theo sau còn có hai mươi hắc y nhân cùng cận vệ bên mình Cao Thiên Triệt đuổi theo.

"Ngươi ngốc sao? Mũi tên đó nhắm vào ta, ngươi đứng ra đỡ làm gì?" Trương Thành Vũ tức giận mắng, lại không nhịn được mà đau lòng, sợ không mắng lần này lần sau lại không có cơ hội.

"Là ta nợ ngươi, đáng lý phải trả từ lâu rồi." Tư Đồ Kiệt mệt mỏi dựa vào lưng Trương đại gia, nhiệt độ người này luôn ấm như vậy.

"Nợ cái quỷ gì chứ!" Trương Thành Vũ khóc, ngày đó Tư Đồ Kiệt chỉ mới hai mươi tuổi, hai người bọn họ say xỉn cả đêm, không ngờ lại lên giường với nhau, việc cũng chẳng đến mức nào nếu thái hậu không ép gả nữ tôn của mình cho Tư Đồ Kiệt: "Hừ, lão tử cùng lắm chỉ là bị đâm vào mông mấy cái, còn ngươi, giờ ngay cả mạng cũng sắp không giữ nổi."

"Ta cảm thấy đáng là được rồi." Tư Đồ Kiệt muốn nhắm mắt, lại sợ sẽ không còn tỉnh dậy nữa, vậy hài tử ông phải làm sao?

"Nếu ta có mệnh hệ gì, ngươi nhớ phải thay ta chăm sóc bọn nhỏ." Tư Đồ Kiệt trân trối.

"Câm miệng đi, con ngươi thì tự mà nuôi, lão tử không quản." Trương đại gia nói, thật muốn cắn chết tên điên này, giờ phút này còn có thời gian nói mấy lời này.

Cảnh tượng phía sau như địa ngục, một mảnh rừng cháy đen, thây chất đầy đấy, tản ra mùi hôi thối làm người ta cảm thấy buồn nôn, còn nhiều chỗ dư hỏa, nhánh cây cháy tạo ra thanh âm tí tách.

Trương đại gia không dám quay đầu nhìn lại, cảm thấy lưng mình ướt đẫm, lại không nghe thấy giọng Tư Đồ Kiệt, ông hơi hoảng rồi: "Chết tiệt, đừng ngủ, không được ngủ!"

Tiểu Hồng như cảm nhận được nguy hiểm, càng chạy càng nhanh, một đường bị ép chạy tới vách núi.

Trương đại gia muốn quay đầu, lại phát hiện đám người Triệu Tinh đã đuổi tới từ lâu.

Trương Thành Vũ nhảy khỏi ngựa, nắm chặt đại đao, áp chế cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày, hai mắt hiện lên cừu hận thấu xương, Cao Thiên Triệt thiêu một vạn quân của bọn họ, ông muốn hắn phải nếm phải báo ứng.

Triệu Tinh lãnh nhãn nhìn Trương đại gia một thân đầy thương tích, Tư Đồ tướng quân thì mất máu nằm thoi thóp trên lưng ngựa, điềm nhiên nói: "Giơ tay chịu trói đi."

Trương Thành Vũ thở hổn hển cầm đại đao của mình, đứng ở giữa, không nói nhiều trực tiếp động thủ, máu tươi chảy thành dòng,

"Phốc!" Máu tươi trước ngực Trương Thành Vũ mạnh mẽ phun ra, đại đao cắm xuống đất làm điểm tựa cổ trụ thân thể đứng vững.

Triệu Tinh ra lệnh cho hắc y nhân dừng tay, hắn bội phục dũng khí của Trương Thành Vũ, nhưng dù gϊếŧ được vài tên ảnh vệ, thì đến cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi, kết cục vẫn phải chết: "Đừng kháng cự nữa, ít nhất ta vẫn có thể van xin điện hạ giữ mạng cho hai người."

"Bớt nói nhảm." Trương đại gia phun máu tươi cùng nước bọt ra ngoài: "Dù có chết, ta cũng sẽ không chết dưới tay các ngươi."

Bên dưới là vực thẳm sâu vạn trượng, bên trên là chết dưới tay của rác rưởi, nghĩ cũng biết, Trương đại gia bất ngờ ôm lấy Tư Đồ Kiệt nhảy khỏi vách núi, lao nhanh xuống vực.

Đám người Triệu Tinh cả kinh, vội vã đuổi theo xuống chân núi. Bên dưới là thác nước, Triệu Tinh chậm rãi quỳ xuống, nước chảy siết không thấy đáy, sóng nước đâm vào đá ngầm văng tung tóe trên mặt hắn, mùi tanh, là máu.

Phát hiện bên cạnh bờ suối có chút vết máu đỏ, dẫn vào một góc nhỏ rừng rậm, Triệu Tinh nhanh chân lau đi, sắc mặt bình tĩnh nói: "Người đã chết, chúng ta trở về bẩm báo điện hạ."

"Nhưng…" Đám hắc y nhân còn nghi hoặc, nhưng nhìn tới ánh mắt cảnh cáo của hắn chỉ đành cúi đầu rời đi.

*****

(Hồi tưởng.)

Quân đội Tùy Tâm rất nhanh đã bị áp đảo, Tùy Tâm kinh sợ nhìn Trương Di, hắn không tin bản thân cứ như vậy mà thua cuộc, lại còn… Hại cả Văn Văn.

"Xem ra bọn ta đã đánh giá thấp Cao Thiên Triệt rồi." Tùy Tâm âm lãnh cười.

Trương Di không muốn nghe hắn nói nhảm, trực tiếp sai thủ vệ lôi hắn đi.

Từ từ đến gần Triệu Tinh, lại bị người nọ cho một cái tát: "Khốn kiếp! Ta thật sự kinh tởm ngươi!"

Trương Di trên mặt đã ẩn ẩn lửa giận, cũng không muốn cùng Triệu Tinh giằng co, xoay người bế Tư Đồ Vân Sơ lên ngựa: "Áp giải đám người Ti Sơ về quân doanh."

Đường Văn máu tươi loang lổ, cung tên còn cấm trên ngực trái, y nhắm chặt mi mắt, Triệu Tinh sợ hãi đưa tay lên mũi y, đã ngừng thở.

Hắn bất lực ngồi bệt xuống đất, nước mắt rơi đầy mặt, mới qua hai ngày hắn đã tự tay đưa người vào chỗ chết.

Lại qua một thời gian, hai tên thủ vệ tiến tới lôi xác Đường Văn đi chỗ khác, Triệu Tinh bắt lấy rặn hỏi: "Các ngươi đưa hắn đi đâu?"

"Trương đại nhân căn dặn phải ném cái xác này đi, không để ảnh hưởng đến hoàng phi." Thủ vệ thành thật trả lời.

Triệu Tinh cũng từ trên đất ngồi dậy, lạnh lùng bỏ đi.

*****

(Hồi tưởng.)

Cho đến một ngày, Triệu Tinh nhận được một bức thư nặc danh, nói với hắn Đường Văn còn sống.

Hắn muốn chuộc lại lỗi lầm của mình.

Nhưng… Làm sao qua mặt được điện hạ?

Không ngờ, hoàng phi lại có mưu kế, hắn chỉ cần ngoan ngoãn làm theo.

Báo cho điện hạ tin hoàng phi có thai, quả nhiên người nọ nóng giận bắt hắn đem thuốc đến cho hoàng phi.

Bát thuốc phá thai đã bị hắn nhanh tay đổi thành bát nước lọc, nhìn hoàng phi diễn kìa, xuất thần luôn!

Tiếp theo là dẫn dụ mọi người đi xa, để cho lãnh cung cháy càng lớn càng tốt: "Đám thị vệ các ngươi còn trơ mắt đứng đó, mau vào giải cứu hoàng hậu nương nương!"

Hắn xua đám lính gác đi khỏi, mở đường cho nam nhân xông vào cướp người, trước khi hỏa liệt dồn dập, hai ngươi kia cũng trốn thoát khỏi hoàng cung.

Đúng rồi, còn cái xác, chỉ cần tìm xác một tên tử tù ném vào còn không được sao?

*****

(Kết thúc hồi tưởng.)

Triệu Tinh rời khỏi hoàng cung xa hoa trụy lạc, sống những tháng ngày tự do mà mình mong ước.

"Chúc hai người vĩnh kết đồng tâm."