Đôi mắt ưng sắc bén của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều một lúc, bị hương thơm ngào ngạt trên thân thể cô quấy nhiễu đến mức thân thể càng ngày càng nóng.
Đột nhiên cánh tay dài duỗi ra, kéo Ninh Kiều Kiều xuống ngồi trên đùi anh, cánh tay rắn chắc vòng quanh eo cô.
"Sao hôm nay lại nghe lời như vậy?"
Cô thay giày rót nước cho anh, anh bảo cô xoa bóp cô cũng không phản kháng, ngoan ngoãn nghe theo khiến anh sắp không nhận ra.
Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều, ánh mắt lạnh như băng dần dần di chuyển xuống phía dưới.
Bởi vì chuyện sân bay lần trước, Ninh Kiều Kiều ít nhiều có chút sợ hãi đối với Úc Thiếu Mạc.
Ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc, Ninh Kiều Kiều cắn môi, con ngươi trong suốt nhìn Úc Thiếu Mạc đầy nghi ngờ: "Không phải anh bảo tôi nghe lời một chút sao?"
Cô đã hiểu rõ, nếu nghe lời một chút có thể làm cho mình sống tốt một chút, vậy cần gì phải tự gây khó dễ cho mình.
Ninh Kiều Kiều hoàn toàn không biết, ánh mắt nghi ngờ lại vô tội của cô, đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào phát điên.
Hơn nữa người đàn ông này còn cảm thấy hứng thú với cô.
Ninh Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Úc Thiếu Mạc, chỉ thấy trong đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc hiện lên một tia sáng quỷ dị, cổ họng đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ gợi cảm, đôi môi mỏng của anh mạnh mẽ đè xuống.
Không phải hôn cô.
Úc Thiếu Mạc chưa bao giờ hôn cô, anh chỉ cắn cô.
Hàm răng sắc nhọn cắn qua lớp vải áo choàng tắm, hai mắt Ninh Kiều Kiều mở to, đang định đẩy Úc Thiếu Mạc ra, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện cô đã quyết định không cãi lời nữa.
Dù sao loại chuyện này cũng không thể tránh khỏi, đúng không?
Bàn tay Ninh Kiều Kiều vừa mới đặt lên vai Úc Thiếu Mạc khẽ dừng lại, đổi thành ôm cổ Úc Thiếu Mạc, dần dần nhắm mắt lại, cau mày chịu đau.
Đây quả thực là một lời mời thầm lặng, xem ra cô thật sự hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Đôi mắt ưng đang nhắm hờ của Úc Thiếu Mạc đột nhiên trầm xuống, buông bả vai Ninh Kiều Kiều ra, đột nhiên ôm cô lên, sải bước đi về phía giường lớn trong phòng tổng thống.
"..."
Ninh Kiều Kiều vẫn còn trên giường lớn, một góc áo choàng tắm mềm mại trượt sang một bên, để lộ một bắp chân trắng nõn của cô.
Đột nhiên đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc quay đi, thân thể nóng bỏng đè mạnh xuống, xé áo choàng tắm của cô.
"..."
Đột nhiên Ninh Kiều Kiều kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị Úc Thiếu Mạc đè lên không khống chế được cuộn tròn.
Úc Thiếu Mạc nhướng mày khi bị cắt ngang, có chút không vui nhìn Ninh Kiều Kiều: "Cô làm gì vậy?"
Đừng nói với anh là không muốn vâng lời nữa!
Ninh Kiều Kiều không nói nên lời, trán cô đổ đầy mồ hôi, đau đến không nói được câu nào, ánh mắt nhắm chặt lại, thân thể cuộn tròn không ngừng co rút.
Cô không giả vờ! Không phải là không muốn làm điều đó với anh.
Nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau đớn của Ninh Kiều Kiều, đột nhiên một tia cảm giác khác thường xẹt qua trong lòng Úc Thiếu Mạc.
Úc Thiếu Mạc nhíu mày, đưa tay kéo bàn tay đang che bụng của Ninh Kiều Kiều.
Nhưng cô không biết mình bị làm sao, dưới cơn đau nhức cũng không biết lấy đâu ra sức lực, tay ôm chặt bụng, cho dù anh kéo thế nào cũng không kéo ra được.
Không muốn làm tổn thương cô, Úc Thiếu Mạc lại không tiện dùng sức, đôi mắt ưng liếc nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, cau mày đứng dậy, buộc nút áo sơ mi lộn xộn lại rồi kéo chăn qua một bên, che Ninh Kiều Kiều đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng lại
Úc Thiếu Mạc vừa đi vào phòng tắm vừa cầm điện thoại di động gọi điện thoại: "Gọi bác sĩ tới đây cho tôi, ngay bây giờ!"
Lại lấy áo choàng tắm tù trong phòng tắm đi ra, Úc Thiếu Mạc xốc chăn lên, kéo Ninh Kiều Kiều lên, đưa tay cởi bỏ một chút vải vóc còn sót lại trên người cô.
"Úc Thiếu Mạc." Ninh Kiều Kiều yếu ớt né tránh tay Úc Thiếu Mạc.