Hương Tình Rực Cháy

Chương 22: Dùng Kế Đoạt Người

Trên đời này, không phải bông hoa nào cũng đẹp, không phải phong cảnh nào cũng nên thơ. Đời người vô thường, người đến kẻ đi, khó mà tìm được chân tình thực sự.

Uông Thư Vỹ đun xong một chút mật ong cam thảo, cầm theo thuốc, vốn định mang về phòng cho Mạc Khởi. Đột nhiên lại gặp phải người đàn ông lạ đó đi ra từ căn phòng.

Cô hơi ngạc nhiên đứng sang một bên, Mạc Nghiên nhìn thấy cô, khóe môi nở ra một nụ cười. Đi đến gần cô, hắn không đi tiếp mà lại dừng bước chân. Khuôn mặt mang nét lai tây vô cùng điển trai, khác với đôi mắt xám sâu thẳm, mái tóc hắn lại đen huyền, mang đến một nét huyền bí mà không ai có thể cưỡng lại được.

"Người phụ nữ vô tâm, cậu ta ngay cả sắp chết còn gọi tên cô. Vậy mà cô lại đi lấy người đàn ông khác. Nếu là tôi, tôi đã tức chết rồi."

Hắn chỉ nói một câu duy nhất đầy ẩn ý đó rồi đi khỏi. Bỏ lại Uông Thư Vỹ ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì đứng đó, cô có quen hắn sao? Hắn có nhầm cô với ai không, còn nữa, những lời hắn nói rốt cuộc là có ý gì chứ. Và tại sao hắn lại đi ra từ phòng của Mạc Khởi.

Uông Thư Vỹ khẽ thở dài một hơi, thấy người đàn ông đó đã đi khỏi, rồi mới bước vào phòng.

Vừa đặt chân vào, cô bỗng hốt hoảng vì bình hoa trên bàn đã bị ném vỡ tan dưới mặt đất. Mạc Khởi thì khuôn mặt trắng bệch, toàn than tỏa ra sát khí. Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại....

"Mạc Khởi, có chuyện gì vậy? Anh không sao chứ." Cô vội vàng chạy đến bên hắn. Nhưng Mạc Khởi lại như người mất hồn vậy, đôi mắt hắn chứa đầy đau khổ và tuyệt vọng. Hắn đột ngột quay sang nhìn cô, rồi lại bấu chặt tay vào hai vai của cô.

"Mau....mau...đem hết những bức tranh đó xuống."

"Tranh? Anh nói sao cơ, tranh gì?"

Hắn chỉ tay về căn phòng bên trong, cô chợt hiểu hắn đang nói gì, nhưng mà sao hắn lại trở nên kích động như vậy chứ.

"Nhanh!!!" Hắn hét lên một tiếng. Uông Thư Vỹ giật mình chạy đi đem hết tranh xuống.

Sau khi những bức màn che bị tháo ra, Uông Thư Vỹ không khỏi bất ngờ. Những bức tranh này là của Mạc Khởi vẽ, nhưng nội dung của bức tranh đều chỉ có duy nhất một hình ảnh, đó chính là một người con gái vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp trong sáng thuần khiết, mang ánh mắt buồn với màu thùy dương u uất.

"Mau đem bật lửa đến đây..." Mạc Khởi giọng chợt run run mà nói.

Uông Thư Vỹ sợ hãi nhìn hắn. "Mạc Khởi, có chuyện gì hãy nói với em được không. Đừng làm như vậy mà, em rất sợ."

"Đưa bật lửa đây..." Hắn lại nói trong vô thức.

Uông Thư Vỹ nghẹn ngào cầm lấy bàn tay hắn, nhưng nó lại lạnh toát, lạnh đến mức khiến cô bàng khoàng. Cô lại gần hốc tủ, lấy ra một chiếc bật lửa rồi chần chừ đưa cho hắn.

Bàn tay Mạc Khởi châm lửa, hắn không chút đắn đo đốt hết những bức tranh mà hắn đã gìn giữ nhiều năm đó. Điều này khiến cho Uông Thư Vỹ hốt hoảng. Mạc Khởi sao lại đốt đi những bức tranh này chứ, lại còn đốt ngay trong phòng. Hắn vì điều gì mà trở nên như vậy. Nhìn hắn như thế, cô cảm thấy thật xa lạ.

Ngọn lửa đỏ bùng cháy nóng rực ngay trước mắt thiêu đốt những kỷ niệm cũng như là từng chút tình yêu cuối cùng của hắn. Hắn thật sự không dám tim những gì mà Mạc Nghiên nói với hắn.

Nhưng mà,...điều hắn không thể chấp nhận được là hắn đã bị lừa dối suốt từng ấy năm. Mà người đã lừa dối hắn lại là người hắn đã từng yêu thương nhất.

Trong ánh lửa mãnh liệt lách tách, phản chiếu lại hình ảnh thảm hại của hắn, cô dường như đã thấy hắn đã bật khóc. Những giọt nước mắt đớn đau đến tận tủy xương, đã từng yêu bao nhiêu, giờ đây lại đau bấy nhiêu. Nếu như có thể nén sâu lại vào tim, chỉ e là đến trái tim sắt cũng sẽ nổ tung ra không còn một mảnh.

_______________

Vạn Lý Lang.

Biệt thự tư nhân thuộc sở hữu của tập đoàn họ Uông nằm ngay trung tâm của khu cấm. Gọi là khu cấm là bởi vì từ khi quy hoạch đã thuộc sở hữu của chủ một thế giới ngầm. Lão đại của Thiên Huyền đã bao trọn cả một vùng rộng lớn.

Biệt thự tráng lệ cao sừng sững xây dựng theo phong cách cổ điển, chủ yếu được xây dựng từ gỗ. Nhìn vào thế nào vẫn thấy thật lạ mắt.

Trên tầng thượng của tòa biệt thự được bao bởi kính chắn gió, tầm nhìn hướng ra phía xa, cảnh vật lạnh lẽo, có hai người đàn ông. Một người cao lớn, khuôn mặt góc cạnh tràn đầy ương ngạnh, dáng mày kiêu hãnh, chiếc mũi cao, đôi mắt sâu thăm thẳm. Người đàn ông còn lại có đôi mắt xám, khuôn mặt mang nét đẹp giữa phương đông và phương tây, là một sự kết hợp hoàn mỹ.

Người đàn ông cầm ly rượu vang trắng lên nhấp một ngụm, cảm nhận mùi hương thực nồng đi vào khứu giác, nhanh nhạy khiến thần kinh sảng khoái. Hắn cười nhẹ nhìn sang người đàn ông mặc vest ngồi trên sofa.

"Tôi đã không nể tình thân mà giúp cậu một việc lớn như vậy, cậu phải cảm ơn tôi đi."

"Lão đại Thiên Huyền cậu thì có thiếu thứ gì?"

"Không phải chứ, Uông Chính Thành, hắc đạo như tôi thiếu nhất chính là trong sạch đó. Cậu lợi dụng chức vụ xóa vài án cho tôi đi."

Uông Chính Thành cười nhẹ đặt ly rượu xuống bàn, đi đến bên lò sưởi đang cháy lách tách, vừa đặt thêm củi vào, vừa nói.

"Thông tin của cậu chậm trễ rồi. Tôi đã sớm từ chức."

"Từ chức? Cậu bị điên rồi."

Uông Chính Thành không nói gì. Mạc Nghiên khẽ thở dài.

"Hazz, vậy là giúp cậu bao nhiêu chuyện như thế, cuối cùng lại chẳng được cái lợi ích gì. Cậu không biết đâu, người anh trai đó của tôi sau khi nhìn những hình ảnh đó xong chỉ hận không gϊếŧ người được thôi. Mà hắn ta lại còn đang bị bệnh nữa chứ, tôi thật không nhẫn tâm. "

Uông Chính Thành chợt đưa ánh mắt chế giễu lên nhìn Mạc Nghiên.

"Kẻ man di như cậu nói ra lời này không thấy ghê tởm à."

Mạc Nghiên trơ mặt.

"Chịu thôi, ai bảo tôi mặt dày hơn đá chứ."

Uông Chính Thành lắc đầu, thật không dám tin lão đại của thế giới ngầm tàn độc gϊếŧ người không ghê tay lại đang ở chỗ của hắn, còn tự nhận bản thân mặt dày.

"Mà này, cô bé đó thật sự không phải là em gái ruột của cậu đúng không?"

"Có gì sao?"

"Ờm. Thì tôi chỉ đang nghĩ, nếu như cô bé thực sự là em gái cậu, mà cậu lại làm ra mấy trò này thì thực sự là..."

"Là gì?"

"Là cầm thú đó!!!"

Uông Chính Thành tăng xông, suýt ném khúc củi trên tay vào mặt Mạc Nghiên.

"Cút!!!!"

"Ấy ấy ấy...bạn bè ai lại làm thế."

"Cậu còn không lo mà đi giải quyết mớ rắc rối của cậu đi, còn ở đây mà khua môi mua mép với tôi."

"Xì, chuyện của tôi cũng là chuyện của cậu, đợi giải quyết xong chuyện của cậu trước đi đã. Thế nào, còn cần tôi giúp gì nữa không."

Uông Chính Thành lắc đầu. "Không cần. Chuyện tiếp theo chỉ có tôi mới làm được mà thôi."

Mạc Nghiên gật gù.

"Cũng được, nhưng mà chuyện của Hạ Thụy Lan và đứa con thì sao. Không phải cậu định khốn nạn một chân đạp hai thuyền như lão già cha tôi đấy chứ?"

Uông Chính Thành nghe được lời này thì đột nhiên nhìn sang một cái, ánh mắt như hai viên đạn muốn xuyên thủng Mạc Nghiên.

Mạc Nghiên hắn chột dạ, vội vàng cười trừ.

"Đùa....haha...đùa thôi mà."