"Đại tẩu hung dữ thế làm gì, lời muội nói đều là thật. Tuệ tỷ có thể làm chứng thay muội."
"Sao Oánh tỷ lại có thể đòi quà của nam nhân khác được." Lục Tử Tuệ đối mặt với ánh mắt của mọi người, liều mạng lắc đầu, mặt lạnh xuống trừng Giang Thanh Ba: "Người đừng nói bậy nói bạ."
"Ta nói bậy sao?" Giang Thanh Ba nghiêng đầu, chớp mắt: "Mấy ngày trước ở phía sau hòn non bộ, ta nghe thấy rõ ràng con nói Oánh tỷ không thích tượng gỗ Quan Âm không đáng tiền, còn nói nàng ấy thích trang sức mới ra của Nguyệt Lâu."
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Lục Tử Tuệ, người sau đứng lên.
"Con không ---"
"Bên cạnh ta có ba nha hoàn, hai bà tử và bốn người nha hoàn nhị tam đẳng đều nghe thấy."
"Người..." Lục Tử Tuệ chỉ Giang Thanh Ba, tay run lên không ngừng.
"Ôi." Giang Thanh Ba than một tiếng: "Đáng tiếc Sầm tiểu công tử tự tay mình khắc hai hình Quan Âm. Nghe nói là tự đi Nam Sơn thỉnh gỗ bồ đề, còn cúng trước phật nửa tháng, cố ý đưa cho đại tẩu cầu bình an đấy."
“Tam thẩm nói thật sao?" Hầu gia và Bùi Thục Nhàn cùng mở miệng."
"Con... Con." Lục Tử Tuệ cúi thấp đầu, ậm à ậm ừ, một lúc lâu vẫn chưa nói một câu hoàn chỉnh.
"Mấy người đừng ép Tuệ tỷ mà, nàng ta vì muốn báo đáp công ơn cứu mạng phụ thân, sẽ không khai ra Oánh tỷ đâu." Giang Thanh Ba ngại bầu không khí chưa đủ nóng, nghiêng đầu nhìn Lục Tử Oánh đang đỏ hoe hai mắt, lạnh mặt nói: "Phụ thân con không có ở đây, ta là trưởng bối có một số việc không thể không nói. Nếu con không muốn gả cho Sầm Dược thì có thể trực tiếp từ hôn. Hà cớ gì mỗi lần đối phương đến Hầu phủ, con cứ phải tìm lý do để trốn đến chỗ nhị thẩm thế?"
"Con không..." Lục Tử Oánh há miệng phản bác.
Giang Thanh Ba cũng không cho nàng có cơ hội mở miệng, lại nhìn sang Đan Tuệ Quân còn đang bối rối: "Nhị tẩu, không phải ta nói chứ. Cho dù tẩu có áy náy vì đại ca cứu nhị ca nên mới qua đời, nhưng tẩu cũng không thể dung túng nàng ấy như thế. Suốt ba năm qua mỗi lần đều tìm lý do trốn đến chỗ tẩu."
Đan Tuệ Quân đυ.ng phải đôi mắt của Võ An Hầu, nuốt nước bọt. Tay đặt hai bên đang dần siết chặt thành quyền.
"Ta không có... Ta..."
"Tẩu cũng thật chẳng có lòng gì cả." Giang Thanh Ba vẫn không cho Đan Tuệ Quân cơ hội nói chuyện, lại lạnh lùng nhìn về phía Lục Tử Oánh: "Nhị thẩm con vì con mà để Tuệ tỷ..."
"Im miệng... Ngươi im miệng."