"Ta chỉ hy vọng Thần Nhi lớn lên khỏe mạnh, tương lai có thể yên tâm sống dưới sự che chở của tam thiếu gia."
"Tam thiếu gia?" Bạch Xảo nghi ngờ: "Trước đây không phải hầu gia có ý chọn Quân thiếu gia của nhị phòng làm thế tử kế tục sao?"
Ôn Tĩnh mỉm cười: "Trước đây đúng là như thế. Nhưng sau này thì không chắc chắn. Hồ nước trong hầu phủ lại phải dậy sóng rồi."
Giang Thanh Ba không hề biết gì về sự hỗn loạn trong phủ Võ An Hầu.
Nàng đội mũ, chùm khăn, nhàn nhã ngồi trong quán trà nghe người trên đài kể chuyện. Nàng vừa nghe vừa cắn hạt dưa.
Nghe xong một quyển, Giang Thanh Ba hài lòng uống một ngụm trà. Đột nhiên nghe thấy tên của mình, nàng không chú ý đến Lục Y đang vô cùng giận dữ mà bịt miệng nàng ấy lại rồi vểnh tai lên nghe.
"Các người có nghe nói tiểu thư nhà Anh Quốc công nhìn thấy tiểu thư Giang gia thì sợ hãi ngất xỉu chưa?"
"Phải xấu đến cỡ nào thì mới có thể làm người khác sợ hãi ngất xỉu chứ?"
Giang Thanh Ba: …
Rõ ràng nàng ta tự đâm đầu vào cột nhà nên mới ngất xỉu.
"Tiểu thư Giang gia thật sự xấu xí đến vậy sao?" Nữ tử ở bàn bên cạnh ghé lại hỏi.
"Đúng là như vậy đấy. Nghe nói mặt nàng ta to như cái chậu đồng ấy."
Giang Thanh Ba: …
Mặt nàng từ hình trái xoan biến thành hình tròn.
"Nàng ta còn có ba con mắt."
Giang Thanh Ba: …
Muội muội của Nhị lang thần mang họ Giang ư?
"Nàng ta còn có tám cánh tay."
"Cái ngươi nói là nhện." Cuối cùng Giang Thanh Ba không nghe thêm được nên lên tiếng cãi lại.
"Đúng đúng đúng. Có người nói nàng ta chính là nhện tinh chuyển thế. Nghe nói vừa mới ra đời, nàng ta đã dọa cho Giang phu nhân sợ hãi ngất đi. Khi tỉnh lại bà ấy đã muốn ném nàng ta vào thùng phân cho nàng ta chết đuối."
Giang Thanh Ba: …
Nắp quan tài của mẫu thân cũng sắp bật ra rồi. Bà ấy nói đêm nay bà ấy sẽ xuống đây để nói chuyện với ngươi.
"Nghe nói hôm thành thân, Lục Chỉ huy sứ bị dọa sợ nên ngày đêm chạy trốn. Đấy là Sát thần Lục Minh Châu. Chính là Lục Minh Châu khiến bách quan khϊếp sợ đấy."
"Đến cả Lục Minh Châu còn khϊếp sợ thì phải xấu tới mức nào?"
Giang Thanh Ba: …
Lần đầu tiên Lục Minh Châu nhìn thấy nàng còn chẳng thèm chớp mắt. Sợ cái con khỉ ấy!
"Nghe nói Lục Minh Châu vì được ban hôn nên mới bị ép về nhà gặp tiểu thư Giang gia. Lần nào hắn cũng bịt mắt cho xong. Chỉ khi ra khỏi phủ hắn mới tháo bịt mắt ra."
Giang Thanh Ba: …
Bịt mắt? Có vẻ như ngay cả Lục Minh Châu cũng không biết đến chuyện này.
"Có thể thấy khi đó việc Lục Tử Ninh thoái hôn thật là sáng suốt!"
"Quả thật là rất sáng suốt." Giang Thanh Ba gật đầu phụ hoạ theo.
Nếu không nhờ Lục Tử Ninh thoái hôn thì nàng đã phải đối diện với một bà bà như Đan Tuệ Quân rồi. Chỉ nghĩ thôi là đã thấy sợ rồi.
Lục Y không thể nói chuyện: …
Tiểu thư mau tỉnh táo lên đi. Bọn họ đang khen tên cặn bã kia đấy.
Một nữ tử đang đứng cạnh hóng chuyện để lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ: "Ta rất ngưỡng mộ Lương Nghi Tĩnh, được công bà* đối xử tốt, được phu quân yêu thương. Sau này nếu ta được gả vào một gia đình như vậy thì tốt thật."
*: Cha mẹ chồng.
Giang Thanh Ba: …