Hoàng Thượng Trùng Sinh, Ngài Bị Hưu

Chương 70: Ra Khỏi Cung Điện

"Thanh kiếm, thanh kiếm của ta ...".

Dư công công vội vàng ngăn lại: "Chủ tử, ngài mau uống thuốc đi."

Hắn nổi giận: "Cút đi!"

Nói xong, trực tiếp xuất chiêu sắc bén định chém.

Dư công công lắc lư một cái, cuống quít lui ra, vội vàng nói: "Chủ tử, suy nghĩ tới Tô cô nương, nàng sẽ không hy vọng nhìn thấy ngài như vậy!" Không biết nắm chắc những lời này có bao nhiêu tác dụng, đao tay đã lặng lẽ giơ lên, chuẩn bị sẵn sàng đánh ngất xỉu bất cứ lúc nào, sau đó... Chờ thái tử tỉnh táo lại, đi lĩnh phạt.

Khóe mắt hắn đỏ lên, sợi tóc tán loạn, màng nhĩ khuấy động gần như không nghe được bất kỳ thanh âm nào, trong đầu chỉ có một mảnh đỏ tươi, kêu gào muốn hủy diệt tất cả.

Bỗng nhiên, một cái tên hiện lên xông vào đầu óc hắn, giống như trong bóng đêm kéo ra một đạo ánh sáng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn khôi phục một tia thanh minh.

"Tô Nghênh Xuân?" Hắn chậm rãi buông tay xuống, thì thầm.

Dư công công thấy vậy thừa thắng truy kích nói: "Chủ tử, không thể xúc động, Tô cô nương sẽ sợ hãi."

"Đúng, nàng sẽ sợ ta, không cần..." Thần sắc hắn ảm đạm, lập tức mất đi khí lực, Dư công công tức thì tiến lên đỡ hắn di chuyển đến giường, giúp hắn nằm xuống.

Đáy mắt Hoàng Phủ Nguyệt vẫn đỏ tươi như cũ, hô hấp dồn dập, Dư công công không dám trì hoãn nhiều, ở bên hông hắn sờ được bình sứ đựng thuốc, đổ ra hai viên.

"Chủ tử, uống viên thuốc ngưng thần tĩnh tâm này, nghỉ ngơi thật tốt, ngài còn có rất nhiều việc phải làm, cũng không thể ngã xuống a."

Hắn giật mình tiếp nhận thuốc, Dư công công thở phào nhẹ nhõm.

"Thuộc hạ bên ngoài canh giữ, chủ tử an tâm nghỉ ngơi."

Dược hiệu chậm rãi có tác dụng, khí tức của hắn dần dần vững vàng, sắc mặt không còn ửng đỏ, hiện ra vài phần tái nhợt.

"Bảo bối đừng sợ ta..."

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, trong ý thức hỗn độn, một nữ tử mặc váy lụa hiện lên trước mắt.

"Thái tử điện hạ, mau đến xem, cây sen này thật đẹp." Nàng quay đầu lại, mỉm cười xinh đẹp.

Nam nhân đưa tay hái bông sen và đưa cho nàng ấy: "Hoa sen đẹp nhất mới xứng đáng với bảo bối của ta."

Nữ tử tay cầm nụ hoa đang chớm nở trong tay, hờn dỗi một tiếng kiều diễm.

Khoảng khắc này định hình ở trong đầu hắn thật sâu cho đến tận bây giờ.

Liên tiếp mấy ngày, Tô Nghênh Xuân trải qua quãng thời gian bình tĩnh, Thái tử không triệu hoán gặp nàng nữa.

Hoàng Phủ Nguyệt dường như rất bận rộn, ngay cả Đông Uyển chưa từng bước vào.

Nàng có chút cao thỏm đồng thời cảm thấy rất thoải mái.

May mắn thay, tạm thời không cần gặp mặt hắn bằng không nàng thật không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

Nàng không muốn trả thù, chỉ nghĩ không nên có tiếp xúc giao nhau quá sâu.

Nhưng những ký ức xâm nhập vào tận xương tủy, thời khắc nhắc nhở nàng lúc trước sủng ái sâu bao nhiêu, sau đó lòng đau đớn có bấy nhiêu.

Làm cho nàng đối với kiếp này hoàn toàn không muốn quen biết hắn, nhịn không được sinh ra oán niệm.

Chỉ là nghĩ đến ngày đó rời đi, bộ dáng âm u của hắn...

Kiếp trước nàng chưa từng thấy qua hắn như vậy, nhưng kiếp này hắn mất khống chế trước mặt nàng hai lần.

Hoàng Phủ Nguyệt rốt cuộc làm sao vậy?

"Tiểu thư, xin lỗi, bữa ăn trễ một chút." Mộng Hòe quỳ gối bên cạnh, lấy ra mấy đĩa thức ăn từ trong hộp thức ăn.

Nàng bừng tỉnh hoàn hồn, cười nói: "Không có việc gì, ta không quá đói." Suy nghĩ một chút, lại nói, "Hôm nay lớp học sắp kết thúc, mấy ngày nay đa tạ Mộng Hòe chiếu cố."

Mộng Hòe cúi đầu, không trả lời.

Nàng chợt cảm thấy khác thường, nhìn kỹ, nửa mặt trái của Mộng Hòe lại sưng lên!

"Ai đánh ngươi?" Nàng sợ hãi.

Mộng Hòe ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ: "Tiểu thư, nô tỳ sáng sớm ngày mai xuất cung, về sau sợ sẽ không có cơ hội gặp lại ngài."

"Xuất cung? Ngươi đã phạm phải sai lầm gì để bị đuổi ra khỏi cung?"

Tiểu cung nữ nhẫn nhịn im lặng không nói, nàng rất nhanh hiểu được, không phải là những chuyện hỗn loạn trong cung sao.